“Ta luôn rất chú ý giữ kín hành tung, ngay cả phong tín tử của Tiêu Thương cũng không tìm thấy, ngươi dựa vào đâu mà trong vòng vài ngày đã có thể xuất hiện trước mặt ta.” Địch Cửu bình tĩnh hỏi: “Người nào cho ngươi biết hành tung của ta?”
Địch Nhất cười khẩy: “Làm gì biết rõ còn cố hỏi, người cho ta biết, tất nhiên là người ngươi an bài bên cạnh ta.”
Địch Cửu dưới ánh trăng nhìn y một cái thâm sâu, bỗng lắc đầu: “Không sai, nữ tử đó quả thật là bị ta sai sử mới xuất hiện bên cạnh ngươi. Không dẫn gia hỏa cả ngày theo trước theo sau ngươi đi xa, thì ta làm sao có cơ hội đối phó y?”
Địch Nhất nghe đến chỗ này, chân mày đã ẩn ẩn tức giận, cho dù sớm biết chân tướng, cũng không khỏi hừ mạnh một tiếng.
Địch Cửu giống như hoàn toàn chưa phát hiện y không vui, chỉ khoan thai nói: “Ngươi tuy không bằng ta, nhưng cũng là người khôn khéo, muốn làm ngươi động tâm, chỉ có thể dùng chân tình đổi lấy chân tâm, huống chi chỉ cần ở chung thời gian dài, nhìn quen sẹo của ngươi…” Y nhìn lướt qua khuôn mặt phải giống hệt y, nhưng hiện tại giấu dưới những vết sẹo chằng chịt, căn bản không thể nhìn ra: “Biết ngươi giỏi giang bao nhiêu, dù là hư tình cũng dễ biến thành chân tâm. Từ khi phái nữ nhân kia đến bên cạnh ngươi, ta vẫn luôn đề phòng nàng ta cùng ngươi kịch giả thành thật, mà hiện tại xem ra…”
Địch Cửu mỉm cười: “Nàng ta tuy dẫn ngươi đi như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-3-bich-huyet-han-khanh/1947711/quyen-3-chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.