Ra ngoài dự liệu của mọi người, Địch Nhất ở tổng đàn, chỉ nán lại ba ngày.
Trong ba ngày, Phó Hán Khanh không ra quản lý giáo vụ nữa, chư vương cũng chưa từng quấy rầy. Chỉ có trong ba ngày này, y mới là một kẻ lười kiêm bệnh nhân từ đầu đến đuôi.
Chuyện gì cũng không làm, uể oải phơi nắng, nghe Địch Nhất kể những chuyện trời nam biển bắc đó với y.
Non nước Giang Nam, rượu Giang Bắc, ngưu dương thảo nguyên ở tái ngoại, phong tục thú sự các nơi, Địch Nhất đều có thể thuận miệng nói đến.
Y không hề là người giỏi ngôn từ, thiện kể chuyện. Rất nhiều chuyện vốn có thể rất khôi hài, rất thú vị, từ miệng y nói ra, không khỏi có vẻ khá khô khan vô vị.
Cho dù là nói về rất rất lâu trước kia, trong lúc vô tình đã ra tay cứu một thiếu nữ hôn mê bị cường đồ bắt cóc đang muốn khi nhục, nhưng bởi vì gương mặt đáng sợ kia mà bị thiếu nữ tỉnh lại kiên quyết nhận là ác ôn bại hoại, dọc đường y đưa nàng về thành cũng nhiều lần thử ngu xuẩn đánh lén, phản kích, các loại hành vi không tự lượng sức, Địch Nhất vẫn cứ nhàn nhạt mấy câu, đem một câu chuyện cực thú vị cực mới lạ, nói thành chẳng hề có sức hấp dẫn.
Nhưng mà, Phó Hán Khanh kỳ thật cũng không phải là muốn nghe chuyện. Dưới ánh mặt trời, dựa vào người rất thân cận và có thể toàn tâm tin tưởng, nghe thanh âm quen thuộc kia, đi kể những lời tuyệt không chịu dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-3-bich-huyet-han-khanh/1947700/quyen-3-chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.