Bay vút về trước, đỡ người ngã dưới đất dậy, hết thảy động tác kỳ thật không cần suy xét, chỉ thuận theo bản năng thân thể lựa chọn.
Nhìn người vô cùng quen thuộc kia từ khoảng cách gần như vậy, lại vô cớ sinh ra một cảm giác xa lạ.
Người kia trong ký ức, thường xuyên bị thương, luôn gặp rắc rối, bởi vì vĩnh viễn ngủ gà ngủ gật, cho nên mọi trường hợp đều có thể ngã nhào.
Nhưng sắc mặt y luôn hồng hào, gây tai họa gì, ngã mất mặt khó coi hơn, luôn có thể giãy giụa đứng lên, mặt mày xám tro tiếp tục cười ngây ngô.
Có lẽ sẽ bị thương, có lẽ bởi vì uể oải mà luôn có vẻ không có tinh thần, nhưng sức sống của sinh mệnh vẫn ở trên người y. Luôn có đôi tay ấm áp hơn người khác, luôn có nụ cười trong sáng hơn người khác, luôn có đôi mắt trong veo hơn người khác.
Mà hiện tại y gầy đến mức gần như khiến người không nhận ra, thân thể trời lạnh mặc một thân áo đơn cũng có thể nhảy lên nhảy xuống trước kia, hiện tại dưới đại thái dương cũng quấn trong lớp áo lông chồn, y phục da lông to sụ như vậy, quấn quanh người càng lộ vẻ gầy đét.
Y vẫn cười, thoạt nhìn dường như y nguyên trong sáng mà khoái hoạt, nhưng Địch Nhất biết, có thứ gì đó đã bất đồng với ký ức.
Đôi mắt y vẫn trong suốt mà không vương tạp chất, Địch Nhất không biết, vì sao nhìn ánh mắt như vậy, mình lại đặc biệt hoài niệm ánh mắt người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-3-bich-huyet-han-khanh/1947697/quyen-3-chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.