Mỗi một lần khi pháo hoa cực đại bùng nổ ra một phiến huyễn thải phía chân trời, liền không thể tránh khỏi chiếu đại địa mênh mang, thế giới tăm tối chợt sáng ngời.
Giữa lúc pháo hoa không ngừng nổ đùng đoàng rền vang, tiếng vó ngựa bôn tẩu, tiếng tuấn mã hí gấp, bị che lấp hầu như không thể nghe thấy.
Sau một tiếng hí dài thê lương, khoái mã thừa đêm lao nhanh trên hoang đạo vắng vẻ rốt cuộc ngã quỵ dưới đất.
Giữa pháo hoa rợp trời, sáng tối bất định, một thân ảnh nhẹ nhàng bay vút, cũng nhảy ra vài thước vào lúc hạ xuống.
Đúng lúc trên cao chợt lóe lên ánh màu lóa mắt, ánh ra nữ tử mày liễu hơi nhíu, mồ hôi đầy trán, trâm tóc rối tung, phong trần một thân này.
Thân là một trong Tu La chư vương, những năm gần đây vẫn sống rất xuôi gió xuôi nước, Dao Quang thật sự nằm mơ cũng chẳng ngờ được, một ngày kia mình cũng sẽ nhếch nhác đến nước này. Vừa phẫn hận vừa không cam mà trừng con ngựa giãy giụa dưới đất, ngữ khí ẩn ẩn nén giận: “Có chút đường như vậy mà cũng chạy không xong, còn nói là ngựa tốt?”
“Với cách đi đường này của chúng ta, cho dù ngựa trời cũng bị giày vò không dậy nổi.” Giữa tiếng thở dài phía sau, ngựa của Tiêu Thương và Bích Lạc cũng đã đến trước mắt.
“Đừng nhiều lời, khi từ các nơi chạy đến, chúng ta đều dẫn theo ba con ngựa để thay, hiện tại ngựa của Dao Quang đã phế hết, chúng ta cũng chỉ còn lại một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-3-bich-huyet-han-khanh/1947684/quyen-3-chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.