Sắp sửa hoàng hôn, chân trời tịch dương như lửa, hết thảy giữa đất trời cũng bị yên lặng mạ lên một tầng ánh sáng màu nhàn nhạt ấm áp.
Địch Cửu phục hồi tinh thần, vừa đưa mắt, lọt vào tầm mắt chính là sắc màu ấm áp này.
Tâm thủy chung vẫn nhu hòa, lời nói giữa gió muộn tịch dương này, cũng kèm theo chút ấm áp: “Ngươi đều đã biết hết.”
Phó Hán Khanh không đáp, chỉ kéo y đi thẳng về phía trước.
Trước mắt hoa tươi như gấm, cỏ non mơn mởn, bên cạnh có tiểu kiều nước chảy, hồ nước như tranh. Song lời y nói ra lại chưa từng làm mất phong cảnh.
“Một người sống sờ sờ bị mài thành quỷ quái súc sinh là rất tàn nhẫn, nhưng cho dù nhớ được trước kia vốn là người, cũng không thể nào thay đổi sự thật là hiện giờ đã thành quỷ quái.”
Thanh âm của y cực nhẹ cực nhạt, phảng phất vừa không cẩn thận là sẽ bị gió muộn ấm áp này thổi tan mất, một câu một chữ cũng chẳng thể nào lọt vào tai.
Phó Hán Khanh dừng chân quay đầu, hỏi khe khẽ: “Ta có thể đến ở Thiên Vương điện không?”
Đề tài chợt đến này, khiến Địch Cửu ngẩn ra, rốt cuộc quên khuấy trả lời.
Phó Hán Khanh nhìn y, kiên nhẫn lặp lại: “Ta dọn đến ở cùng ngươi, được không?”
Thiên Vương điện luôn trống trống vắng vắng, thanh thanh tịch tịch.
Cho dù là hạ nhân cũng tránh xa tít ngoài cổng trong, dù có việc muốn tìm người, không vận nội lực gọi vài tiếng cũng chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-3-bich-huyet-han-khanh/1947654/quyen-3-chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.