Ngày kế đoàn người khởi hành rời Lâm Xuyên. Bôn ba qua lại như vậy, mọi người vốn đều đã quen, chỉ là lần đồng hành này đã thêm mấy chục người, Dạ Xoa vương dẫn theo một tốp thuộc hạ cũng gia nhập đội ngũ của họ.
Mọi người đều hành trang gọn nhẹ cưỡi khoái mã, chỉ Phó Hán Khanh là vẫn ngồi trên một cỗ xe ngựa.
Phó Hán Khanh hiện tại cũng bắt đầu nghĩ lại chỗ không đúng của mình, vì sự lười biếng của bản thân mà làm chậm hành trình của mọi người, thoáng hổ thẹn. May mà mọi người đều cảm thấy, thân là giáo chủ, đặc quyền có một cỗ xe ngựa không hề quá đáng, cho nên ngay cả Dạ Xoa vương cũng không có ý kiến gì.
Bản thân Phó Hán Khanh trái lại thoáng bất an, lúc lên xe còn đang cân nhắc liệu có nên mở miệng nói cưỡi ngựa đi cùng mọi người không, đang chần chừ, chợt nghe bên tai có người nói nhàn nhạt: “Sao không lên xe?” Chưa dứt lời đã kéo y cùng lên xe.
Phó Hán Khanh kinh ngạc nhìn Địch Cửu: “Sao mà ngươi…”
Địch Cửu nhìn như cực tự nhiên kéo y ngồi xuống: “Chúng ta chính là tình nhân, đương nhiên phải ngồi chung một xe.”
Lúc này cửa xe còn chưa đóng, đoàn người sắp đi cùng đám người tiễn đưa, thái độ thân mật thế này mỗi kẻ nhìn rõ mồn một, lời nói ái muội thế này người người nghe không sót một chữ.
Mắt thấy mọi người trợn mắt há mồm, Địch Cửu lại vẫn như không việc gì: “Sao còn không đi?” Y trừng Địch Nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-3-bich-huyet-han-khanh/1947645/quyen-3-chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.