Còn chưa dứt lời, Vương Thành vừa rồi vẫn ra sức túm tay Phó Hán Khanh không bỏ vội vàng buông tay, đồng thời nhanh chóng lui lại ba bước liền chưa ngừng. Lòng còn sợ hãi nhìn Phó Hán Khanh, ôi trời ơi, té ra hai người này đều hảo kiểu này.
Còn chưa dứt lời, trên lưng ngựa đã có mấy người lảo đảo chực ngã. Lúc này không thể không khen ngợi huấn luyện của Tu La giáo với thuộc hạ, đã bị đả kích nghiêm trọng như vậy, còn có thể đủ nỗ lực cầm cự, không trực tiếp ngã ngựa, thật là giỏi lắm.
Mà rất nhiều năm về sau, đám đệ tử Lăng Tiêu nhớ lại chuyện này, đều sâu sắc cảm thấy, mình có thể sống đến bây giờ, mà không bị Thiên vương đại nhân hổn hển tìm cơ hội giết chết, hoàn toàn phải quy công về khổ huấn nhiều năm, khiến họ không thật sự ngã ngựa, kích thích Thiên vương gấp bội.
Mà lúc này ngay cả Địch Nhất tỉnh táo nhất cũng hơi ngẩn ra, a a a, Địch Cửu lại có thể ngu xuẩn đến bước này, trời ơi, lúc trước cạnh tranh Thiên vương, sao ta lại bại bởi loại ngu ngốc này, quá mất mặt.
Trên thực tế, lời vừa ra khỏi miệng, Địch Cửu đã giật mình phát giác sự thất thố của bản thân, mà ý niệm kế tiếp của y, tự nhiên cũng chỉ còn lại một chữ “giết”.
Vô luận hiện tại có thể làm được hay không, nhưng nhất định phải tìm cơ hội, giết sạch toàn bộ những người ở đây, y thất thố như thế, xấu mặt như thế, sao có thể để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-3-bich-huyet-han-khanh/1947616/quyen-3-chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.