“Chủ ý đi kiện oanh oanh liệt liệt như vậy là ai nghĩ ra thế, thật là quá xảo quyệt.” Phong Kính Tiết cười hỏi.
Phó Hán Khanh có phần không thể xác định nói: “Có thể xem như là ta nghĩ ra.” Mặc dù y chỉ nói ra ý đồ đại khái.
Phong Kính Tiết trừng mắt nhìn y, biểu tình kia quả thực có phần kinh hãi: “Ngươi? Ngươi làm sao có thể rảnh rỗi mà nghĩ loại mưu ma chước quỷ này?”
Phó Hán Khanh hơi chột dạ nói: “Ta cũng đâu muốn nghĩ, nhưng nếu ta không nghĩ ra chủ ý, họ sẽ đi giết người.” Y đưa tay chỉ Địch Cửu, vẻ mặt lên án tố cáo.
May mà Địch Cửu cố kỵ có người ngoài, bằng không chẳng biết giận quá sẽ có phản ứng quá khích gì nữa.
Phong Kính Tiết nghe vậy mới hiểu ra, bất giác bật cười: “Ngươi không muốn giết người, có thể hạ lệnh không cho họ giết.”
Phó Hán Khanh lắc đầu: “Với lại, họ vô tội bị đánh bị cướp, họ cũng cần một sự công bằng. Ta không có quyền lực yêu cầu họ không truy cứu, huống chi nếu ta chỉ không cho phép họ trả thù mà không đưa ra phương pháp khác, họ cũng nhất định không thể nghe.”
Phong Kính Tiết hơi cười khẩy: “Giáo chủ ngươi uy tín không đủ, liền muốn lợi dụng quan phủ.”
Phó Hán Khanh hùng hồn nhìn y: “Lợi dụng cái gì, đây là quyền lực chính đáng của lão bách tính nộp thuế chúng ta.”
Phong Kính Tiết cười ha ha: “Phải phải phải, đây là quyền lực chính đáng của các ngươi, chẳng qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-3-bich-huyet-han-khanh/1947515/quyen-3-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.