Tiếng vó ngựa, lao đi như sấm.
Mười ba khoái mã, lao trên quan đạo như chớp giật, nơi đi qua, kình phong nổi lên thổi cây cối ven đường đong đưa cành lá, vang sột soạt.
Thanh thế của mười ba thớt ngựa, lại ngông nghênh như thể thiên quân vạn mã.
Song theo một tiếng bịch vang lên, bụi mù càng dày, mọi người đồng thời ghìm ngựa, khoái mã đều bị kéo ngửa đầu hí dài, nỗ lực dừng chân.
Trừ một nam tử huyền y cao quan dẫn đầu, khuôn mặt lãnh túc thần sắc thản nhiên trông phía trước, những người khác đều quay đầu, nhìn về chỗ khói bụi mù mịt phía sau.
Một bóng dáng lảo đảo chậm chạp đứng dậy từ giữa đám bụi mù, bởi vì từ trên khoái mã rơi xuống đất, khó tránh lăn vài vòng, khiến toàn thân trên dưới bụi lem nhem, trên mặt trên tóc cũng chỗ thì xám xịt chỗ thì đen thùi lùi. Thế nhưng bản thân rõ ràng không hề có cảm giác gì là không khỏe, cư nhiên vẫn nhắm mắt, sờ soạng phía trước như mộng du, mò được con liệt mã không nghe lời lắm kia, quen tay quen chân vươn mình lên ngựa, điều chỉnh phương hướng, tiếp tục đi về trước, cả quá trình đúng là mắt cũng không mở lấy một lần.
Những người khác chỉ túc mục mà im lặng nhìn hết thảy, đợi khi y một lần nữa lên ngựa, lại giục ngựa, lúc này mới cùng nhau ruổi ngựa song song.
Tuy tình hình thế này dọc đường đã chứng kiến vô số lần, nhưng khóe miệng Lăng Tiêu vẫn nhịn không được giật giật.
Lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-3-bich-huyet-han-khanh/1947507/quyen-2-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.