Sự trầm mặc như chết chóc giằng co một lúc, Địch Cửu mới nhàn nhạt nói với Địch Nhất và Địch Thất: “Các ngươi đi đi.”
Hai người im lặng lui ra, nhưng không ai thật sự nghe lời mà về nghỉ ngơi.
Khi Địch Nhất lông tóc vô thương bước ra Thiên Vương điện, đã dẫn đến ánh mắt thoáng ngạc nhiên của chúng ảnh vệ, Địch Nhất không nói không rằng, lẳng lặng đi qua, sóng vai đứng chung với họ, mà Địch Thất thì quay người rảo bước, chỉ chốc lát sau đã dẫn theo tám ảnh vệ chờ ở Thiên Ngoại thiên một lần nữa quay về, tổng cộng mười chín người, lẳng lặng canh ngoài Thiên Vương điện.
So với sự im lặng túc mục ngoài điện, không khí trong điện không được tốt lắm.
Dao Quang lạnh lùng trừng Phó Hán Khanh: “Ngươi làm việc đều không cân nhắc hậu quả sao? Hiện tại chắc chắn có mười chín cao thủ cao nhất đang thủ bên ngoài, chờ quyết định của ngươi?”
“Vậy thì có vấn đề gì?” Phó Hán Khanh không mảy may thấy bối rối “Nếu họ muốn, cứ giúp họ một chút là được.”
“Vậy còn biện pháp gì có thể kiềm chế họ? Họ ở trong thần giáo đã chịu khổ không ít, oán hận chất chứa, ai biết sẽ gây ra phong ba gì, đó là mười chín cao thủ cao nhất, không phải mười chín ông nông dân đâu.” Dao Quang tức giận nói.
“Vì sao nhất định phải kiềm chế họ?” Phó Hán Khanh không hiểu “Mỗi người họ nhận đều là giáo dục của giáo chủ, những người có thể sống đến bây giờ đều là tốt nhất. Họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-3-bich-huyet-han-khanh/1947498/quyen-2-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.