Khi đám cao thủ các phái xông vào cấm địa, đã trông thấy một màn cực khủng bố.
Khắp đất đều là máu tươi, khắp đất đều là thi thể, mà ở giữa tất cả thi thể, kẻ thù chung của thiên hạ, sát nhân ma vương trong lòng thế nhân đó, đang bổ lên một người máu me nhầy nhụa. Nghe tiếng động, ngẩng đầu lên, khuôn mặt kia rõ ràng không phải là một người biết suy nghĩ, mà là một khuôn mặt dã thú thuần túy. Ánh mắt khát máu, vẻ mặt điên cuồng, cùng với từng tảng thịt to tướng đang nhỏ máu trong miệng kia.
Mà dưới thân y, đó dường như là một người, chí ít, từng là một con người hoàn chỉnh, hiện tại tuy máu thịt lẫn lộn, không thành hình người, nhưng ít ra vẫn thấp thoáng còn bộ xương người.
Bốn phía đều là quần áo nát vụn rơi vãi cùng máu tươi chảy xuôi đầm đìa. Ngay cả những người giang hồ đã trông thấy vô số giết chóc và tranh chiến này, cũng đều bất giác lạnh cả người.
Ma quỷ này, đang ăn thịt người.
Rốt cuộc có người phục hồi tinh thần đầu tiên, đưa tay chỉ Địch Tĩnh: “Bắt lấy hắn.”
Vậy là mọi người cố lấy dũng khí, gào thét xông đến.
Địch Tĩnh điên cuồng vật lộn, song thương thế quá trầm trọng, vẫn khiến y dần bị vây trong liệt thế, khi y bị chế huyệt đạo, bị thủ lĩnh lôi đến giữa mọi người như lôi một con chó, y rống to, nội dung gào thét điên cuồng lại là: “Y là của ta, y là của ta, các ngươi không ai được đụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-3-bich-huyet-han-khanh/1947479/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.