Phó Hán Khanh được chiêu đãi tốt vô cùng, bể bơi cực lớn bạch ngọc điêu thành, chỉ cho mình y tắm rửa, bên cạnh còn đứng một hàng bảy tám thiếu nữ xinh đẹp, giúp y giữ đồ, chà lưng. Mỗi một người dung nhan đều yêu kiều hơn hoa, mỗi một người trên mình đều chỉ mặc áo ngắn đơn giản, lộ rõ thân thể duyên dáng. Tất cả đều vẻ mặt tươi cười, cung kính hầu hạ y gột sạch gió bụi, dòng nước mát rượi ngấm lên y phục vốn đã rất ít của mỹ nhân, khiến bộ vị mỹ lệ nhất đủ hấp dẫn nhất của nữ thể, càng như ẩn như hiện, khiến người phải nghĩ ngợi.
Phó Hán Khanh thản nhiên tiếp nhận sự hầu hạ chăm sóc của những nữ tử này, hoàn toàn không mảy may bất an, nhưng cũng đồng dạng thản nhiên nhìn hết đủ loại hình thái duyên dáng của mỹ nhân, ánh mắt chẳng hề bất đồng so với ngắm một đóa hoa, một gốc cỏ.
Sau khi gột sạch gió bụi, thay y phục hoa quý thoải mái nhất, đến yến hội long trọng nhất của Tu La giáo. Thức ngon mỹ vị nhất, mỹ tửu danh quý nhất, ca vũ động lòng người nhất, tất cả đều có. Trừ Dao Quang bị thương quá nặng, thật sự không thể tham dự, Địch Cửu và Mạc Ly đều nén thương thế đích thân bồi, tha thiết mời rượu, ngữ khí chân thành cứ như là tri kỷ nhiều năm không gặp vậy.
Phó Hán Khanh có rượu thì uống, có đồ thì ăn, người khác không đề cập tới chuyện tiếp nhiệm giáo chủ, y cũng chẳng nói gì nhiều. Người ta hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-3-bich-huyet-han-khanh/1947462/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.