A Hán thản nhiên nhìn Địch Tĩnh, chẳng nói gì, nhắm mắt lại. Y chỉ cảm thấy rất mệt, rất muốn nghỉ ngơi, rất muốn ngủ, mặc kệ người này muốn gì, đã chiếm được, hẳn có thể rời khỏi, trả thiên địa an tĩnh cho y đi.
Thiếu niên bên cạnh lạnh giọng nói: “Nội lực của y ngươi đã có được, phải trừ người này, vĩnh tuyệt hậu hoạn.”
Địch Tĩnh gật đầu, tay vung đến cổ A Hán, ánh mắt trong lúc vô ý quét qua, chợt ô một tiếng khe khẽ, phát giác màu da trên cổ A Hán có sai biệt cực nhỏ. Y kinh nghiệm giang hồ phong phú, chẳng phải đồ ngốc A Hán này có thể so sánh, đưa tay qua cẩn thận vê một chút, dần dần lột ra một lớp da. Ra sức xé bung cả tấm mặt nạ da người, sau đó thân thể chợt cứng đờ, cứ thế ngơ ngẩn nhìn A Hán, không thể động đậy một ngón tay, phát ra một tiếng nữa.
Thiếu niên bên cạnh y sắc mặt cũng kinh hãi dị thường, ngơ ngẩn nhìn A Hán một lúc, sắc mặt chợt hóa âm trầm, đột nhiên đưa tay đánh ra một chưởng.
Mắt Địch Tĩnh vẫn nhìn A Hán, tay lại tự nhiên đưa lên ngăn cản thiếu niên: “Chậm đã.”
Thiếu niên sắc mặt lạnh lùng: “Thế nào, ngươi không nỡ?”
“Người này nội lực mạnh thiên hạ ít có, nếu có thể biết nội lực của y rốt cuộc làm sao đến, với chúng ta tương lai, chắc sẽ có ích lớn, dù sao ta đã ép hấp thu nội lực của y, tuy rằng hút được hết, có thể vận dụng như thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-3-bich-huyet-han-khanh/1947450/quyen-1-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.