A Hán đại mộng tỉnh lại, nhìn thấy đầu tiên chính là ba cái đầu to đùng đang chen chúc trước mắt mà cười gian hắc hắc.
“Tỉnh rồi à?”
A Hán hơi ngỡ ngàng: “Sao các cậu còn chưa đi?”
Các học sinh Tiểu Lâu tuy là không ngừng vào đời luân hồi nhưng không hề yêu cầu cùng tiến cùng lùi, thời gian thống nhất, giữa các lần vào đời, cách vài năm thậm chí vài chục năm cũng chẳng coi là chuyện gì ngạc nhiên. Cùng trong một thời đại, có người đã là ông già tám mươi, có người khả năng còn là hài đồng tám tuổi.
A Hán lần đầu tiên lịch thế trở về, cảm thấy cực mỏi mệt, mặc dù giữa chừng từng bị Trương Mẫn Hân đánh thức một lần, vẫn vô cùng mệt mỏi, đặt thời gian ngủ cho mình đặc biệt dài, vốn tưởng rằng chờ khi tỉnh lại những học trò khác đều đã vào đời, nào ngờ vẫn còn ba người thủ ở đây.
“Bạn thân ái của chúng ta chưa tỉnh lại, chúng ta làm sao đi được?” Ý cười giữa mi mắt Phương Khinh Trần khiến A Hán bỗng phát run, nhớ tới vẻ mặt Trương Mẫn Hân khi kéo y xem đam mỹ lần trước.
Tiểu Dung cười kéo y dậy: “Đến đây, bọn này đã nghĩ ra một biện pháp tốt cho cậu.”
***
“Đẹp thật.” Nhìn người trong màn hình, A Hán rất tự nhiên nói ra hai chữ.
Phương Khinh Trần khẽ hoan hô một tiếng, Tiểu Dung và Kính Tiết đập tay nhau một phát.
“Cả người trì độn như cậu cũng nói đẹp, xem ra tâm huyết của bọn này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-3-bich-huyet-han-khanh/1947443/quyen-1-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.