Bạch y như cũ, vì sao sương tuyết nhuộm trắng tóc mai, bạch y như cũ, vì sao phong trần vương chân mày. Địch Phi cố định nhìn Bạch Kinh Hồng, rất lâu rất lâu chẳng hề chuyển dời ánh mắt.
Trương Sở Thần vẻ mặt phức tạp nhìn người này, lại nhìn người kia, cắn răng, khoảnh khắc Bạch Kinh Hồng chậm bước mà vào ấy, y quay người lui ra ngoài. Cái nhìn lần cuối ấy, ánh mắt kỳ dị, bị cửa phòng bản thân y dùng hai tay khép lại cách tuyệt.
Bạch Kinh Hồng từng bước đi đến bên cạnh Địch Phi, gập một gối nửa quỳ trước giường y, khe khẽ nói: “Để ta cứu ngươi, được không?”
Địch Phi lẳng lặng nhìn y, một lúc lâu mới cười nhẹ nhàng: “Bọn họ cư nhiên cũng tìm cả ngươi đến.”
Bạch Kinh Hồng ngưng mắt nhìn y: “Là ta tự mình đến.”
Ý cười của Địch Phi hơi tắt.
Bạch Kinh Hồng thoáng chần chừ, rốt cuộc vẫn nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy tay y.
Cảm giác lạnh lẽo kia khiến Địch Phi hơi kinh hãi, cơ hồ theo bản năng nắm lại tay y. Thế giới này lạnh giá như thế, khiến nhân loại yếu đuối, làm sao cự tuyệt cho nhận ấm áp lẫn nhau.
“Mấy năm nay ta luôn muốn gặp ngươi, ngươi luôn không gặp ta. Ngần ấy năm qua, ta đã nghĩ rõ rất nhiều chuyện, nhìn rõ rất nhiều chuyện, chúng ta có thể quên hết tất cả ân oán, để hết thảy trở lại một lần nữa không?” Thanh âm của Bạch Kinh Hồng đầy thê lương “Để ta cứu ngươi, được không?”
Địch Phi lẳng lặng nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-3-bich-huyet-han-khanh/1947439/quyen-1-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.