Bỏ xuống một quân quyết thắng thua, Bạch Kinh Hồng ngẩng đầu cười: “Ta thắng.”
Địch Phi mỉm cười: “Kỳ nghệ tăng thấy rõ.”
Ánh mắt Bạch Kinh Hồng nhàn nhạt lướt qua bàn cờ: “Ta thắng, là ngươi phân tâm, hay là, ngươi căn bản chưa từng nghiêm túc ứng đối sự khiêu chiến của ta.”
Địch Phi hơi nhướng mày: “Ngươi cũng quá xem thường ta.”
“Phải không?” Bạch Kinh Hồng mỉm cười “Đúng vậy, ngươi không phân tâm, bởi vì ngươi biết ta sẽ không giết y, ta sẽ không thất hứa với ngươi, ta mặc dù thường giận dữ, nhưng ta chưa bao giờ vượt qua hạn độ ngươi khoan dung, ta mặc dù luôn cáu kỉnh, nhưng ta cũng chưa từng thật sự gây chuyện vô cớ, ngươi biết, ta biết nắm giữ đúng mực hơn bất kỳ ai, chỉ cần ta còn muốn đạt được, ta phải mưu toan hết thảy.”
Vẻ tươi cười trên mặt Địch Phi hơi cứng lại, nháy mắt lại biến thành không chút để ý, y tùy tay thu dọn quân cờ, hỏi như vô ý: “Ngươi nói gì?”
“Những ngày qua ta khổ tâm cô nghệ, ta âm thầm ẩn nhẫn. Ta tận lực thiện đãi mọi người bên cạnh, không dấu vết mua chuộc lòng người, có thể giúp người, ta nhất định giúp, chỉ cần có cơ hội là sẽ để người nợ nhân tình. Ta đang từng chút dao động căn cơ của ngươi, ta vẫn cho là đắc kế, cho đến một ngày ta phát hiện, kỳ thật hết thảy những điều này, ngươi sớm đã biết cả.” Bạch Kinh Hồng dùng ngón tay thuôn dài, chậm rãi nhón một quân cờ, chơi đùa giữa mấy ngón tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-3-bich-huyet-han-khanh/1947428/quyen-1-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.