A Hán kêu một tiếng, ngã xuống đất, đống chai chai lọ lọ thuốc bột băng vải trong tay rơi đầy đất. Y đau lòng kêu to, cũng chẳng nhìn bả vai đau đớn, vừa luống cuống nhặt vừa hơi yên lòng mà gọi: “Chủ nhân, khí lực của ông còn lớn như vậy, hẳn sẽ không chết nhỉ.”
Địch Phi nghiến răng, âm thầm mắng bản thân, vừa rồi sao lại tự dưng dời chưởng lực, cư nhiên không đánh chết tiểu tử này? Người này vừa mở miệng là đủ tức chết người.
A Hán ôm cả đống đồ trong lòng, cẩn thận tới gần Địch Phi.
Địch Phi trong bóng tối lạnh lùng trừng bóng dáng đang dần đến gần kia, khàn giọng nói: “Ra ngoài?”
A Hán thở dài: “Chủ nhân, nếu ông ngoan ngoãn uống thuốc bôi thuốc, ta sẽ lập tức ra ngoài.”
Địch Phi từ từ siết chặt nắm đấm, tại chỗ sâu vô cùng trong bóng tối, lạnh lùng cười.
A Hán đã đến bên cạnh y, nhẹ nhàng bỏ mấy thứ trên tay xuống, đưa tay muốn chạm người mang theo hơi thở lạnh băng kia, sau đó trước ngực truyền ra tiếng xương cốt gãy giòn vang, cả người bay ra ngoài. Người ngã bay ra sau, trong tiếng kình phong lướt qua bên tai không thể thiếu một thanh âm lạnh băng: “Không đi, sẽ chết.”
Sau một tiếng “Rầm”, A Hán đâm sầm lên tường, sau đó từ từ trượt xuống. Mà Địch Phi cũng đang tận mọi lực lượng áp chế tiếng thở dốc không thể khống chế. Chầm chậm thu hồi chưởng phải vừa đánh trúng ngực A Hán, dùng tay trái nắm lại, cả cảm giác ngoại trừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-3-bich-huyet-han-khanh/1947413/quyen-1-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.