Kẻ chết vô tội nằm trước giường A Hán, sự hoạt bát đáng yêu vừa rồi đã biến thành tử khí nặng nề. Trong phòng tĩnh lặng, máu tươi đỏ đến chói mắt người.
Cả gian phòng chỉ còn lại từng tiếng khóc tê tâm liệt phế, khiến người đau tai váng đầu.
“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch của ta.” Như Cơ xinh đẹp lảo đảo chực ngã, nước mắt lưng tròng, thống khổ tràn lòng, tiếng khóc ấy, thật là người thấy thương tâm, người nghe rơi lệ. Mà ánh mắt nàng, chỉ biết si si nhìn con mèo nhỏ thất khiếu đổ máu chết dưới đất.
Hai nha hoàn bên cạnh vội gắng sức đỡ nàng, “Phu nhân, đừng quá thương tâm.”
“Đúng vậy, Tiểu Bạch nó là một con mèo nhỏ, có thể được phu nhân yêu thương như vậy, dù chết cũng đáng.”
Như Cơ khóc lóc không ngừng: “Các ngươi làm sao biết được, nó tuy chỉ là một con mèo, nhưng toàn thân trắng như tuyết, xinh đẹp đáng yêu không nói nên lời. Cuộc sống trong trang này, tuy là phú quý vinh hoa, nhưng cũng tịch mịch thê lương. Nếu không phải sớm sớm tối tối có nó bên cạnh làm bạn, ta đã sớm chẳng chịu nổi, ai ngờ được, ai ngờ được…”
Như Cơ ôm mặt khóc nức nở.
Hai nha hoàn cùng gật đầu: “Nói đến cũng lạ, con mèo kia vừa rồi còn ngoan ngoãn trong lòng phu nhân, ai ngờ món bánh ngọt nọ vừa bưng lên, nó liền nhảy lên giành ăn.”
Như Cơ vừa khóc vừa nói: “Đều là ta chiều hư nó, vừa ngửi được mùi thơm, nó liền tham ăn, ta thì món ngon gì cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-3-bich-huyet-han-khanh/1947409/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.