Cho dù là cao thủ tuyệt thế, say rượu tỉnh lại cũng phải đau nứt cả đầu.
Địch Phi khẽ rên rỉ gượng nhổm dậy, tay đè trên trán cả buổi, mới từ từ buông ra. Ánh mắt tản mạn chạm đến thân thể không hề có động tĩnh dưới thân, mới đột nhiên ngưng lại.
Hết thảy phát sinh đêm qua, xa xôi đến độ tưởng như mộng ảo, rồi lại rõ ràng đến mức có thể nhớ mỗi một chi tiết.
Tranh chấp, phẫn nộ, thống khổ giữa y với người kia, như lửa như thiêu, bây giờ nghĩ đến vẫn thấy đau lòng.
Nhưng hận đến cực điểm, vẫn không đành lòng ra tay với người kia, rất hiểu sự kiêu ngạo của y, biết rõ một khi dùng sức mạnh, thứ vỡ nát, sẽ không thể ghép lại nữa. Rất rõ ràng y thể nhược, tuy có lực bạt núi, lại tuyệt đối không nỡ tổn thương một ngón tay y.
Nhưng lửa hận đầy lòng, đau phẫn đầy bụng này, lại phải đi đâu phát tiết.
Địch Phi vô ý thức nhíu mày, cúi đầu nhìn A Hán đang bất tỉnh nhân sự.
Dường như hơi giật mình, lại dường như là đương nhiên.
Khoảnh khắc mượn rượu tiêu sầu đến mức lý trí sụp đổ đó, đến nơi này, dường như là lựa chọn bình thường duy nhất.
Bên cạnh y cũng chỉ có một kẻ như vậy, giống người kia, coi thường mình như thế, cũng chỉ có một kẻ như vậy, giống người kia, phảng phất chưa bao giờ nằm trong tay y.
Y không hề thương tiếc mà trút hết phẫn nộ và thù hận lên người A Hán. Nhưng lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-3-bich-huyet-han-khanh/1947405/quyen-1-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.