Sau khi vị bang chủ kia truyền đạt mệnh lệnh, hình phòng từ người hành hình lớn nhỏ đến trông coi từ trong ra ngoài cùng nhau tụ tập lại. Chẳng qua sau khi vây quanh A Hán trầm mặc nửa nén hương, mọi người bắt đầu cười gượng nghị luận.
“Việc này, bang chủ đi rồi.”
“Bang chủ cũng thuận miệng nói vậy thôi chứ chưa hẳn đã là thật nhỉ.”
“Đúng vậy đúng vậy, hẳn không phải thật.”
“Tiểu tử này cũng chỉ mạnh miệng được hai ngày, đoán không lâu nữa sẽ khai thôi.”
“Đúng vậy đúng vậy, chúng ta cũng không cần phí tâm tư đó nhiều.”
Mọi người ngươi một câu, ta một câu, cười ha ha rồi nhanh chóng tản đi các nơi.
A Hán bị họ vây quanh ồn ào, có buồn ngủ hơn cũng phải tỉnh. Trong lòng mơ mơ hồ hồ, sao không giống trong truyện vậy. Lòng dạ y vốn tinh thuần, nghĩ là hỏi ngay, tuyệt không chần chừ chút nào: “Không phải có người hạ lệnh bắt các ngươi cưỡng gian ta à, tại sao các ngươi đều đi cả vậy?”
Mấy người chưa đi xa còn nghe rõ lời y, cùng trợn trắng mắt, làm ra vẻ muốn té xỉu.
Người hành hình gần nhất nhảy dựng lên một cước hung hãn đá lên người y: “Mẹ kiếp, tiểu tử ngươi không có tự trọng hả? Không cho người làm là ngươi không thoải mái phải không? Ngươi cũng không ngẫm lại bộ dáng người chẳng ra người quỷ chẳng ra quỷ này của ngươi, ai chịu thượng ngươi? Mẹ kiếp ai lại mù mắt mà thượng ngươi?”
A Hán không tức không giận, càng không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-3-bich-huyet-han-khanh/1947391/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.