Phong Thính Vũ để mặc cho hắn ôm, hai mắt luôn luôn khuyết thiếu tình cảm giờ khép hờ, ẩn ẩn có thể thấy nơi đó thủy quang liễm diễm, lại như nguyệt quang mông lung mê người.
Triệu Tiểu Lâu trong lúc vô ý ngẩng đầu thấy được, cả người chấn động, càng châm thêm tâm hoả.
Hai người tất cả y phục đều đã thoát.
Triệu Tiểu Lâu say rượu ngoại ý muốn ôn nhu, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể Phong Thính Vũ, cẩn thận, tỉ mỉ như vuốt ve bảo bối trong lòng. Hai tay linh hoạt mơn trớn từng tấc từng tấc trên da thịt Phong Thính Vũ, khẽ hôn nhẹ xuống, bất tri bất giác di dần xuống dưới thân hắn.
Nơi đó đã bán kiều lên, Triệu Tiểu Lâu sờ sờ, ẩn ẩn có chút không biết phải làm sao. Có lẽ là do uống rượu, nên hắn không biết nơi đó chính là nan kham, ngược lại còn tò mò vuốt ve thử.
Phong Thính Vũ thở sâu một cái, bắt lấy tay hắn. Triệu Tiểu Lâu cũng không quan tâm, chậm rãi vuốt phẳng lên. Phong Thính Vũ dần dần buông tay, nhắm mắt hưởng thụ thứ xúc cảm xa lạ đang trỗi dậy.
Triệu Tiểu Lâu động tác tuy chưa thuần thục, nhưng rất có kiên nhẫn, cuối cùng thật sự làm cho Phong Thính Vũ phóng thích.
“A…” Phong Thính Vũ cúi đầu, thở dốc lợi hại.
Quả nhiên thực kỳ diệu.
Triệu Tiểu Lâu khó chịu cọ cọ y, mơ mơ màng màng duỗi tay lướt dọc theo ngọc hành về phía sau.
Triệu Tiểu Lâu tuy là danh gia công tử, nhưng người tuổi trẻ khí thịnh, không tránh khỏi cũng giống như các thiếu niên công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-thinh-vu/94912/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.