Chương trước
Chương sau
Hai chữ về nhà khiến trái tim Đường Học Cẩn như bị xúc động, mềm nhũn xuống, cảm giác ấy, làm cậu thấy rất tốt đẹp.

Từ "Nhà", đối với Đường Học Cẩn, đời trước là tham vọng, đời này là hy vọng, nhưng, giờ khắc này, khi Lục Quân Thần dùng làn điệu ôn nhu cưng chiều nói với cậu hai chữ "về nhà", một nháy mắt ấy, bực bội lộn xộn gì cũng bị cậu ném tới chân trời.

Gật đầu, Đường Học Cẩn theo Lục Quân Thần rời khỏi "Giai Viên", chuẩn bị về nhà.

Mà lúc này, các nhân viên trong "Giai Viên", còn đang may mắn mình không cần thất nghiệp, nên nhiệt tình đều vặn tới độ cao xưa nay chưa từng có, bọn họ bỗng nhiên phát hiện, mình lúc trước ngu xuẩn cỡ nào, vì thế thầm thề, sau này tuyệt đối sẽ không tái phạm ——

...

Về tới nhà, Lục Quân Thần trước làm rõ chuyện sáng nay, rồi ôm lấy cậu bé của mình, cằm để trên đỉnh đầu cậu, dùng lời ôn hòa, từng chút phân tích cho bảo bối an tĩnh ngồi trong lòng anh nghe, những điểm cần chú ý cơ bản nhất trong việc quản lý.

Đường Học Cẩn từ ban đầu đã biết Lục Quân Thần là vì tốt cho cậu, nhưng không ngờ được, Lục Quân Thần không để cậu sa thải nhân viên còn có ý này, vì thế cậu hiếu kỳ xoay người lại, ngẩng đầu nhìn thanh niên đang cười híp mắt nhìn mình.

Sờ vào má Đường Học Cẩn, Lục Quân Thần tiếp tục nói: "Ân uy đều dùng, đó, mới là điều mà một người quản lý giỏi nên làm."

"Lúc đầu em đã làm đủ uy nghiêm, kế tiếp, phải thi ân cho bọn họ, vậy mới có thể khiến bọn họ không dám có suy nghĩ khinh thường em nào nữa, thậm chí phục em, một khi nhân viên phục em, mọi người mới có thể đồng lòng hợp lực quản lý tốt "Giai Viên" đúng không?"

"Ừ." Nghe Lục Quân Thần nói, Đường Học Cẩn đã rõ, cậu dùng sức gật đầu, đôi mắt nhìn Lục Quân Thần như nhìn một miếng thịt ngon miệng, duỗi tay kéo lấy tay Lục Quân Thần, siết chặt từng ngón, nghiêng đầu, nói: "Nghe anh nói vậy, em biết mình còn cần học nhiều về mặt quản lý hơn... Ừ, anh dạy em được không?"

Thấy Đường Học Cẩn dùng ánh mắt lấp lánh nhìn mình, Lục Quân Thần híp mắt lại, cậu bé trước mặt anh, giờ khắc này thoạt nhìn thật rất mời gọi.

Trực tiếp kéo cậu bé lại, hôn, Lục Quân Thần dùng ngón cái nhẹ nhàng ma sát đôi môi bị anh hôn đỏ, kéo khóe miệng, bật cười, "Muốn anh dạy em cũng được, bất quá, Tiểu Cẩn phải trả học phí đấy."

Nghe được lời này, Đường Học Cẩn nhìn Lục Quân Thần, đối phương đã nhướng mày, đôi mắt màu đen nhìn cậu không biết từ khi nào nhiễm lên dục-vọng nóng bỏng.

Lục Quân Thần cứ thế lom lom nhìn Đường Học Cẩn, khiến vẻ mặt cậu hoảng hốt, ánh mắt không khống chế được bắt đầu xoay tròn, sau đó ha ha cười gượng hai tiếng, cố ý sờ bụng mình, đổi chủ đề, "Di, vừa rồi chưa ăn no, hiện tại bụng em hơi đói rồi, anh có muốn..."

Lời chưa dứt, Lục Quân Thần thông qua mười ngón đan xen vừa rồi trực tiếp kéo Đường Học Cẩn vào lòng, giọng nói lấp đầy tình-dục ấy gợi cảm muốn chết, "Không, anh không đói, hiện tại, anh tương đối muốn làm một việc khác..." Nói đến đây, Lục Quân Thần cố ý cười, vươn lưỡi liếm lỗ tai cậu bé, "Anh, tương đối muốn ăn em."

Đường Học Cẩn nháy mắt cứng ngắc, như một cọc gỗ kẹt trong lòng Lục Quân Thần.

"..." Sao đột nhiên lại biến thành vậy... Cảm giác ái muội chết người này sao đột nhiên lại xuất hiện?

Bọn họ ngồi trên sô pha, Lục Quân Thần thuận thế trực tiếp ôm cậu bé lên đùi mình, cảm nhận được sự cứng ngắc của cậu bé, Lục Quân Thần nhẹ nhàng thổi một cái vào tai cậu, nâng tay xoa lỗ tai mềm nhũn ấy, cười khẽ, an ủi nói: "Tiểu Cẩn yên tâm đi, anh sẽ không làm tới bước cuối cùng."

Đường Học Cẩn có chút xấu hổ ngồi trong lòng Lục Quân Thần, từ lần trước khi nấu cơm suýt nữa bóp cò, hai người dù là ngồi bên nhau, cũng có đôi chút cẩn thận, tuy rằng buổi tối khi ngủ Đường Học Cẩn vẫn nằm trong lòng Lục Quân Thần, nhưng trời xanh làm chứng, cậu không hề biết cái tên mỗi ngày buổi tối ôm cậu này, nửa đêm thường phải dậy giải quyết * của mình.

Hôn môi cậu bé một cái, đánh tiếng vang rất lớn.

Lục Quân Thần nâng tay nhéo cằm Đường Học Cẩn, khiến ánh mắt cậu bé nhìn mình, "Tiểu Cẩn, chuyện này, là rất bình thường."

Đường Học Cẩn xấu hổ, trợn tròn mắt, mông lần này là tuyệt đối không dám nhúc nhích, cậu cũng không muốn tái diễn lại cảnh lần trước.

Lục Quân Thần thấy cậu bé ngẩn ngơ dùng đôi mắt trong suốt ấy nhìn mình, thoáng thở dài, đầu ngã về trước, môi chuẩn xác bắt lấy môi Đường Học Cẩn, tinh tế hôn.

Anh không thể lui lại nữa, nếu không thể làm Đường Học Cẩn quen với sự thân mật này, vậy cho dù hai năm sau, cậu bé của anh đã thành niên, anh vẫn chẳng thể gặm được gì.

Cũng không phải nhất định phải làm chuyện này, nhưng yêu kiểu Plato đại khái chỉ tồn tại trong cổ tích, khi hai người thật lòng yêu nhau ở bên nhau, ai cũng sẽ khát vọng kết hợp thân thể và linh hồn với đối phương.

Một tay cố định đầu cậu bé, một tay nhàn rỗi khác thì vén áo T-shirt lên, cẩn thận vuốt ve phần lưng.

Động tác không quá nhanh, Lục Quân Thần cảm nhận được Đường Học Cẩn chậm rãi thả lỏng vào lòng mình, anh buông đôi môi cậu bé ra, khẽ cười, lại chạm nhẹ vào đôi môi hồng nhuận ấy như khen thưởng, thở dài: "Tiểu Cẩn, làn da của em tốt thật đấy."

"..." Đường Học Cẩn nghe xong, trừng cái tên được một tấc lại muốn tiến một thước này, dù sao đối phương không có động tác quá phận nào hơn, cậu bèn mặc kệ mình dựa vào lòng Lục Quân Thần, tùy ý tay đối phương sờ tới sờ lui trên lưng.

Lục Quân Thần cũng không muốn lần đầu tiên đã dọa hỏng bé con trong lòng, cho nên anh kỳ thực không làm gì cả, chỉ là duỗi tay vào quần áo cậu bé, sờ một cái mà thôi —— đương nhiên, giới hạn nửa thân trên.

Được một hồi, Đường Học Cẩn duỗi tay đẩy Lục Quân Thần ra, cậu bị sờ ngứa ngáy, vật trẻ tuổi của cậu, cũng đã muốn đứng dậy.

Lục Quân Thần tự nhiên phát hiện điều này, anh vốn đã nhịn không được nữa, anh không tin Tiểu Cẩn của anh không hề có phản ứng.

Thế nên khi phát hiện cậu bé trong lòng không ngừng nhúc nhích, khóe miệng anh vẽ ra nụ cười như thực hiện được, nhanh tay lẹ mắt bắt lấy bàn tay Đường Học Cẩn tính đẩy mình ra, đặt bên mép hôn một cái.

"Ngồi đó đi, anh giúp em." Lục Quân Thần nói xong, tay đã hướng xuống, dưới tình huống Đường Học Cẩn không kịp đề phòng duỗi vào quần chuẩn xác bắt lấy Tiểu Tiểu Cẩn.

Đường Học Cẩn hít ngược một hơi: "!!" Tha thứ cậu kinh ngạc đến không thể thốt nên lời căn bản không phản ứng kịp đi.

Lục Quân Thần thầm tính toán, thừa dịp cậu bé chưa kịp hồi hồn vồ tới hôn, tay chậm rãi hoạt động, anh nhìn khuôn mặt đỏ ửng và ánh mắt mông mông sau khi phản ứng lại, nhưng không làm ra động tác đẩy anh, thay vào đó là mềm nhũn nửa dựa vào lòng mình của cậu bé, trong lòng dâng lên một sự cưng chiều.

—— cậu bé của anh, sao đáng yêu đến vậy chứ.

Đường Học Cẩn hiếm khi chú ý tới chỗ đó, ngoại trừ thỉnh thoảng có cảm giác cậu sẽ dùng cách chú ý vào một điều gì khác ém nó xuống, lúc này bị bàn tay rộng lớn của Lục Quân Thần nắm lấy, đồng thời chậm rãi hoạt động, Tiểu Tiểu Cẩn chưa bao giờ bị đối xử như vậy dưới sự săn sóc an ủi của anh, cuối cùng chịu không nổi, bắn-ra.

Phát-tiết xong Đường Học Cẩn thất thần ngồi trong lòng Lục Quân Thần, rất lâu, chờ đến khi hồi hồn, cả người cậu như một con mèo bị giẫm trúng đuôi, trực tiếp lao ra lòng anh, xoát một cái xoay người chạy vào phòng ngủ, cũng không quản quần mình còn chưa kéo lên, lảo đảo thoắt cái đã tông ra phòng khách.

Lục Quân Thần nhìn Đường Học Cẩn chạy trối chết, nâng tay sờ mũi, không kịp phản ứng bên trên còn dính * của cậu bé, thế là: "..."

Có chút bất đắc dĩ nhìn chỗ cũng đứng dậy của mình, anh kỳ thực vừa rồi còn định nhờ Đường Học Cẩn giúp, đáng tiếc, da mặt cậu bé quá mỏng, lúc này phỏng chừng đã dùng chăn che đầu lăn mấy vòng trên giường rồi.

Thở dài, Lục Quân Thần nhận mệnh đứng dậy, vào WC tự động thủ giải quyết.

Xem ra chuyện này, phải không ngừng cố gắng, làm thêm mấy lần là được, để tránh cho cậu bé nhà anh da mặt mỏng quá, tới khi thực chiến, lâm trận bỏ chạy thì phải làm sao đây?

Lại nói Đường Học Cẩn, mặt cậu sớm đã đỏ đến có thể nhỏ ra nước, cậu chạy vào phòng, dứt khoát rụt người vào ổ chăn, cầm chăn che trên đầu mình, quả thật là xấu hổ muốn chết.

Cậu cứ thế mà cứng sau đó còn bắn!!!

Lăn qua lăn lại một hồi, Đường Học Cẩn cảm thấy mình quả thật muốn chết, chuyện này... chuyện này...

Ây da, cũng không đúng, chuyện này, hình như là bình thường mới phải.

Bên tai bỗng nhiên vang lên lời Lục Quân Thần nói trong nháy mắt tới đỉnh, dùng chính cái giọng âm u gợi cảm ấy——

"Anh yêu em."

Mặt đỏ bừng, Đường Học Cẩn đột nhiên xốc chăn lên, bật người ngồi dậy, cậu gãi đầu mình, phiền muộn chống cằm nhìn bầu trời màu lam bên ngoài.

Bọn họ, hình như là bạn đời.

Cho nên, chuyện này cũng là đương nhiên... phải không?

Vừa nghĩ vậy, Đường Học Cẩn cảm thấy mình có chút quấn quýt, cậu vừa rồi bỏ chạy, ra vẻ không đúng lắm?

Cậu vừa rồi hình như cảm giác được, chỗ đó của Lục Quân Thần, cũng đứng dậy...

A a a a a ——

Đường Học Cẩn cảm thấy, vấn đề này, quả thật còn đáng ghét hơn mấy đường gãy khúc khuỷu trên sách tài chính sách nữa, ừ, bất quá vẫn hơi ngọt.

Được rồi, tha thứ Đường Học Cẩn hai đời cộng lại mới chỉ yêu một lần đi, lần đó còn thuần khiết vô cùng, chỉ có nắm tay hôn môi, mặt khác chưa hề làm, cậu tính để buổi tối tốt đẹp nhất ấy vào đêm động phòng hoa chúc khi kết hôn, đáng tiếc, chưa chờ được tới khi đó, hồn cậu đã về tây thiên rồi sống lại ở năm 13 tuổi.

Lúc này, Đường Học Cẩn rối rắm không thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.