Ngày thứ hai lên lớp, Đường Học Cẩn là theo Vạn Bác còn có mấy người bạn cùng phòng khác. Nói thật, chung một phòng ngủ, bạn học Đường Học Cẩn có thể nhớ tên không nhiều, nhưng đối với người khác, bọn họ đều có ấn tượng tốt với cậu... Dù sao, tính cách ngoan ngoãn ôn hòa luôn dễ làm người thích.
Tới lớp, Đường Học Cẩn vừa ngồi xuống đã nghe được tiếng Vạn Bác và mấy nữ sinh cùng lớp phía sau chào hỏi, khóe miệng cậu chậm rãi giơ lên, ánh mắt rất bình thản.
Giờ học đối với người thích học luôn qua rất nhanh, ví dụ như Đường Học Cẩn, nhưng đối với một bộ phận ngồi không yên trong lớp lại là chậm chết người, ví dụ như Vạn Bác. Mỗi khi hết tiết, chân Vạn Bác sẽ nổi gió phần phật một cái chạy ra ngoài, vẻ mặt chẳng khác gì được giải phóng.
Buổi trưa khi tan học, Vạn Bác vui vẻ chạy tới chỗ Đường Học Cẩn, nhét 50 đồng vào tay đối phương, hớn hở khoe với người trước mặt thành quả cả buổi sáng, "Đường Học Cẩn, mười sợi lắc tôi bán xong cả rồi, mà còn có rất nhiều người không mua được hy vọng đợt lắc sau có thể ra thật nhanh."
"Nhanh vậy!" Đường Học Cẩn có chút kinh ngạc.
"Đương nhiên rồi, mười sợi đối với tôi, quả thật quá dễ." Hất cao đầu, Vạn Bác vẻ mặt đắc sắt, Đường Học Cẩn nhìn mà chỉ muốn cười, ở cậu xem, kỳ thực không tính là gì, bất quá thấy cái vẻ "Thấy tôi hay chưa cầu khen ngợi" viết chình ình trên mặt đối phương, cậu vẫn nở nụ cười: "Ừm, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lao-ban/123153/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.