Ngày thứ hai, Đường Học Cẩn sớm bò dậy, vệ sinh cá nhân xong, không có bất cứ lời chào gì với Triệu Lệ và Đường Quốc Hoa, chỉ mang theo sách vở và một bộ quần áo sạch để thay giặt đã rời đi, cậu thậm chí không lấy của họ một mao tiền, ngoại trừ một đồng trường học thưởng cho còn thừa lại.
Độc thân một mình, Đường Học Cẩn vào lúc sáng tinh mơ tới cửa nhà Lưu Minh Lượng, ngẩng đầu lên nhìn vật kiến trúc độc lập duy nhất trong thôn trước mắt, hãy còn phát ngốc.
Đầu cậu còn quấn băng gạc, quần áo mặc cũng không quá vừa người, rộng thùng thình khiến thân thể vốn đã đơn bạc gầy yếu càng tăng thêm vài phần.
Đường Học Cẩn cảm thấy, mình hiện tại, nếu có thêm cơn gió nào thổi qua chẳng hạn, quả thật có thể hợp cảnh mà cos cải thìa.
—— cải thìa a, địa lý hoàng a, ba hai tuổi a, không có mẹ nha...
Đường Học Cẩn ôm khóe miệng nhẹ nhàng cười, cậu cũng không phải là không cha không mẹ sao?
Mấy lời bao hàm ác ý hôm qua của Triệu Lệ không ngừng văng vẳng trong đầu, nó khiến cậu cuối cùng hiểu rõ, vì sao cậu và Đường Học Quân đều là con của bọn họ, lại phải nhận đãi ngộ không công bằng như vậy... Mà giờ, có gì xoắn xít chứ, bởi không phải thân sinh, nên tự nhiên đối xử tùy ý mà thôi.
Chỉ là, câu "con của một gã tội phạm giết người" vô cùng chói tai ấy khiến Đường Học Cẩn trằn trọc cả đêm, lại không có bất cứ manh mối gì, cậu không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lao-ban/123144/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.