Phảng phất trôi nổi trong làn sương mù dày đặc vô biên vô hạn, Sát Sát Nỗ Nhi dù có chết đi thì cũng muốn hóa thân thành một u hồn, hắn vẫn rất tưởng niệm hình bóng của đại ca…
“Đại ca… Ngươi rốt cuộc ở nơi nào… Đại ca…”
“Đại ca ở chỗ này… Ta ở chỗ này… Nỗ Nỗ…”
Thanh âm này… Thanh âm quen thuộc này… Đúng là thanh âm mà hắn đã ngày nhớ đêm mong, Sát Sát Nỗ Nhi trong phút chốc liền mở hai mắt ra ….. A ánh mắt kia… Nụ cười kia… Đại ca! Thật là đại ca rồi! Sát Sát Nỗ Nhi một phen nhào đến ôm lấy người trước mắt, nhịn không được mà khóc to lên —
“Oa… Đại ca… Nỗ Nỗ rốt cục đã tìm thấy ngươi rồi… Ô… Nỗ Nỗ rất nhớ ngươi… Rất nhớ ngươi… Đại ca…”
“Nỗ Nỗ… Đại ca cũng rất nhớ Nỗ Nỗ… Rất nhớ Nỗ Nỗ…”
“Ô… Đại ca… Nỗ Nỗ không bao giờ ly khai ngươi nữa… Ta hiện tại đã biến thành u hồn rồi, đại ca, ngươi để Nỗ Nỗ đi theo ngươi có được hay không? Nỗ Nỗ sẽ nghe lời đại ca, van cầu ngươi không nên đuổi ta đi.”
“U hồn? Tiểu yêu ngươi lại suy nghĩ linh tinh gì đó?”
Lê Thiên Kình cười cười, xóa đi hai hàng nước mắt ràn rụa của tiểu lang.
“Di? Chẳng lẽ không phải bởi vì ta đã chết, nên Đằng Cách Lý mới đưa hồn phách của ta đến bên cạnh đại ca sao?”
“Nói bậy! Cái gì mà chết hay không chết, không được nói lung tung. Ngươi chỉ là thân thể hư nhược một chút thôi, hảo hảo nghỉ ngơi thì sẽ khỏe lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lang-tuong-quan/1353956/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.