Công Dã Thanh Quân ngửa mặt nằm ở trên giường, nàng mù mờ nhìn đỉnh màn trướng, làm thế nào cũng không thông suốt vì sao Diêu Cẩn đánh nàng, Thanh Hoa chậm rãi đi tới quỳ gối trước giường, thật cẩn thận hỏi: "***** thật muốn Thanh Hoa hầu hạ?" Nàng hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, hắn vội vã nhắm mắt.
"Đi xuống!" Mới vừa rồi là nhất thời tức giận vô cùng, cả đầu đều là cái tát kia của Diêu Cẩn, lúc này lại lặp đi lặp lại nghĩ tới dáng vẻ vừa giận vừa thẹn rời đi của hắn, tức giận trong lòng sớm đã tiêu tan hơn phân nữa, Thanh Hoa như trút được gánh nặng, hầu hạ***** thời gian dài như vậy, chí ít cũng thăm dò được tính tình của nàng, ta? Đó là trò cười, hắn đã không dám hy vọng xa vời, từ từ lui ra, đúng lúc tiểu Đăng bên cạnh Quân Chúa đến truyền lời.
Công Dã Thanh Quân rửa mặt một chút, cẩn thận bôi một chút dược cho mặt, lúc này mới đi tiền viện, nàng đối với Diêu Cẩn kia bất mãn hết sức phụ thân đang mặt lạnh chờ nàng, ân cần đi qua mà vuốt ve bả vai phụ thân, nàng nịnh hót nói: "Hôm nay tinh thần của phụ thân không tệ a!"
Phụ thân nàng quay đầu, vẻ mặt càng đen hơn.
"Rốt cuộc ngươi muốn thế nào chứ?" Liễu Thị đưa tay chụp được tay nàng: "Tối hôm qua Diêu Cẩn ở trong phòng của ngươi ngủ qua đêm rồi?"
Thanh Quân thành thật gật đầu: "Uh, ta muốn lấy hắn, nhanh lên đi, bằng không truyền đi ra ngoài phá hủy danh dự của hắn rồi."
Liễu Thị đưa lưng về phía nàng, bưng lên tách trà, hắn nhẹ nhàng mím môi nước trà, cũng không nói chuyện.
Nàng tiến đến trước mặt cười gượng hai tiếng: "Phụ Thân cảm thấy thế nào?"
"Ta?" Hắn hừ nhẹ nói: "Ta là phụ thân ngươi sao? Ngươi nghe ta sao? Hắn còn có danh dự sao?"
"Phụ thân ~" Công Dã Thanh Quân ngồi xuống ở bên cạnh hắn: "Không phải là người vẫn ngóng trông nữ nhi thành thân sao, thế nào đến đây quan khẩu liền không lo lắng đâu rồi, Diêu Cẩn đúng là buông thả chút, Đa nam nhi hơn phân nữa đều là như vậy, ta vốn định chờ hắn mười tám tái giá, nhưng hôm nay người cũng nhìn thấy rồi, hắn là người của ta, không thể lại trì hoãn." Nàng nữa thật nữa giả khuyên.
Liễu Thị im lặng, hắn không thích Diêu Cẩn kia, hắn thích chính là Hàn Nghị, nhưng tâm tư của nữ nhi của mình hoàn toàn không ở trên người hắn, cái này gọi là luôn có một loại cảm giác vô lực.
Sáng nay Diêu Cẩn ở trong phòng nàng chạy đi ra ngoài, nếu lời này truyền đi ra, nếu không gọi hắn vào cửa, còn không biết sẽ phát sinh chuyện gì a, nếu như chưa kết hôn mà có con, cháu đích tôn sau này sợ là sẽ bị người coi thường......
"Phụ thân ~ ngươi đáp ứng đi," Thanh Quân đến quỳ trước mặt hắn, từ nhỏ nàng đã hiểu chuyện, ít lộ ra tính trẻ con, lúc này rất khẩn khiết mà nhìn hắn, phe phẩy cánh tay của hắn: "Ta cũng không biết trong lòng ta có hắn lúc nào, nếu người không đáp ứng, nữ nhi liền trực tiếp chuyển vào nhà hắn làm thê!"
Cái gì! Liễu Thị nghe vậy hơi giật mình, hắn thở dài vừa muốn đồng ý, thì thấy gã sai vặt Văn Lục trong nhà Thanh Quân ở cửa ra vào ngó dáo dác, vừa thấy ánh mắt của hắn quét tới, liền lui ra ngoài.
"Quay lại!" Hắn nhẹ nhàng vỗ nử nhi, ý bảo nàng đứng lên trước, Công Dã Thanh Quân đứng thẳng dậy, Văn Lục cúi đầu nhăn nhăn nhó nhó mà đi tới.
"Quận chúa!" Văn Lục quỳ hai đầu gối xuống, không dám ngẩng đầu.
"Ngó dáo dác làm gì đó!" Liễu Thị quát lên: "Có chuyện gì còn muốn gạt ta, vừa nhìn thấy ta bỏ chạy! Ân?" Hung hăng quẳng xuống tách trà trong tay, Văn Lục sợ tới mức run rẩy.
"Không có việc gì......" Văn Lục cầu cứu mà nhìn về phía Công Dã Thanh Quân.
Công Dã Thanh Quân vừa muốn cầu xin, Liễu Thị đã đứng dậy, hắn lạnh lùng nói: "Nếu không nói liền gia pháp phục dịch! Ngươi đừng quên là ai đưa ngươi vào hậu viện, đừng oán ta không nể mặt!"
Gia pháp? Gia pháp của phủ tướng quân cũng không phải là bình thường cho dù có thể chịu đựng nổi, Văn Lục liên tục dập đầu, liền nói tất cả đầu đuôi gốc ngọn, nguyên lai là lúc hôm nay hắn cùng gã sai vặt ở phòng bếp trên đường mua sắm, người trên đường nghị luận sôi nổi, nói là tiểu công tử Diêu Cẩn thân là Đa nam nhi, giữa ban ngày ban mặt lại chạy tới Vạn Hoa Lâu, bỏ ra số tiền lớn bao hoa khôi, hắn vừa nghe cái này vội vàng cẩn thận thăm dò, vội vàng chạy trở về, muốn nói cho Thanh Quân*****, kết quả không nghĩ tới Quận Chúa cũng ở đây.
Liễu Thị tức giận đến cả người phát run, hắn quay đầu lại hung hăng đánh Thanh Quân một bạt tay nói: "Ngươi xem ngươi xem! Hắn không phải một người sống yên ổn! Người như vậy có thể lấy làm chính quân sao, nếu ngươi không phải kết hôn, liền trực tiếp nâng vào làm tiểu lang quân, không muốn liền thống khoái nhi cho ta lấy một người phu lang nghiêm chỉnh hảo hảo sống qua ngày!"
Công Dã Thanh Quân cũng là bối rối, Diêu Cẩn đi thanh lâu bao hoa khôi làm cái gì? Nàng trấn an phụ thân, hắn thẳng kêu nàng cút đi, cũng chẳng quan tâm dụ dỗ nữa, vội vàng đi tìm Diêu Cẩn.
Ngày hôm nay Vạn Hoa Lâu nghênh đón một người khách nhân đặt biệt, giữa ban ngày tiểu quan môn (hầu bàn) cũng đi nghĩ ngơi rồi, sáng sớm liền có một vị tiểu công tử tới cửa, nói muốn gặp hoa khôi, tú bà thấy hắn áo gắm lộng lẩy, cũng không dám chậm trể, sau đó cẩn thận nghĩ đến, đây không phải là tên Diêu Cẩn một thời đại náo thanh lâu sao, hỏi hắn muốn làm cái gì, hắn xuất ra một xấp ngân phiếu, nói muốn bao hoa khôi một ngày.
Hoa khôi Vạn Hoa Lâu tên gọi Vấn Tình, hắn lớn lên ở Vạn Hoa Lâu, từ nhỏ liền bị dạy dỗ, mười sáu đi qua tiếp khách vô số, kinh thành danh lưu với hắn rất là truy phủng (tâng bốc, tán tụng),không ít anh tuấn phong lưu cũng khen kỹ thuật gường của hắn cao siêu, khiến người lưu luyến quên về.
Sáng nay Diêu Cẩn ở trong viện Thanh Quân chạy đi, hốt hoảng trở lại phủ ăn chút gì, cũng không muốn đi học viện, chỉ lăn qua lộn lại nghĩ tới vật đục trên tay Thanh Quân, hắn vừa thẹn vừa giận, rất không cam tâm, nếu là không thể hầu hạ cô gái tốt, vậy về sau Thanh Quân làm sao có thể muốn hắn? Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết thế nào liền nghĩ tới Vấn Tình ở Vạn Hoa Lâu, cất ngân phiếu, dẫn theo Hạ Như, liền hùng hùng hổ hổ đến Vạn Hoa Lâu.
Thực ra thì tiếp cận Vấn tình cũng chỉ để lãnh giáo làm sao hầu hạ nữ nhân, nhưng người ta đều là lén lút mà đến, lặng lẽ đi, không có lộ liễu như hắn vậy.
Nhìn tờ ngân phiếu, tú bà đem Diêu Cẩn ném vào trong phòng Vấn Tình.
Công Dã Thanh Quân ngồi xe chạy như điên trên đường, lúc nàng xông vào Vạn Hoa Lâu, tú bà đang cùng hai gã sai vặt nói đến sự táo bạo của tiểu công tử, thấy nàng, vội vàng ngậm miệng lại, cười tiến đến nghênh đón.
"A, dây không phải là Thanh Quân***** sao? Hắn cười nói: "Hôm nay nghĩ như thế nào đến Vạn Hoa Lâu công tử chúng tôi a?"
Thanh Quân phất tay xua đi chút phấn vị, lạnh mặt hỏi: "Diêu Cẩn đâu?"
Gã sai vặt dẫn nàng đến chỗ cửa của Vấn Tình, bên trong cách quãng truyền đến tiếng nói nam tử, nàng thở dài ra một hơi, một cước đá văng cánh cửa, Hạ Như đứng ở một bên, chỉ thấy một người nam tử diêm dúa lòe loẹt cùng Diêu Cẩn ngồi ở bên cạnh bàn, mặt mày hắn đang hớn hở nói cái gì đó, sắc mặt Diêu Cẩn đỏ bừng, cúi đầu, nghe tiếng vang, chợt xoay người, thấy là nàng, giật nẩy người: "Thanh Quân......" Nghĩ tới mục đích đến của mình, mặt càng đỏ hơn!
"Thanh Quân*****, Vấn Tình hữu lễ." Nam tử kia đối với nàng có hơi cúi người.
Công Dã Thanh Quân cũng không nhìn hắn, liền kéo Diêu Cẩn đi.
"Thanh Quân ~" hắn giùng giằng: "Ngươi làm gì đấy!"
Nàng quay đầu lại nói: "Ta đây liền lấy ngươi, cũng muốn ngươi!" Nói xong thăng thêm khí lực, bước nhanh hơn.
Diêu Cẩn vốn có chút công phu quyền cước, vốn dễ dàng là có thể thoát khỏi, nhưng nghe nàng nói như vậy, trong lòng vui mừng khôn xiết, chờ trở lại bình thường, người đã bị nàng đẩy lên xe ngựa.
Nàng giống như đang tức giận, hắn lo lắng không yên mà ngồi kề bên nàng, hai người ai cũng không nói gì, đợi Hạ Như trèo lên xe, xe ngựa liền thẳng đến phủ tướng quân mà đi.
Thị vệ của phủ tướng quân giật mình mà nhìn ***** nhà mình kiêu căng lôi kéo Diêu Cẩn tiểu công tử mà vào cửa, nàng ở phía trước Diêu Cẩn ở phía sau, Hạ Như một mình hồi phủ, hai người thẳng đến hậu viện.
"Thanh Quân......" Diêu Cẩn không thể hình dung ra được tình hình.
Công Dã Thanh Quân quát khẽ nói: "Đừng nói chuyện!" Nàng một tay đẩy hắn ngã ở trên giường, liền đè lên hắn.
Diêu Cẩn hoàng sợ, há mồm muốn nói, môi đỏ mộng đã tiến tới gần, nàng điên cuồng mà hôn tới, đuổi theo cuốn lấy cái linh xà kia của hắn, hắn thở hổn hển.
Một đôi bàn tay dọc theo vạt áo của hắn liền thâm nhập vào trong, hắn than nhẹ một tiếng, thân thể mềm mại trên người bỗng nhiên rời đi.
Đúng là thất vọng, Thanh Quân tam hạ lưỡng hạ cởi xuống quần áo, cũng tới cởi của hắn, hắn bối rồi nhìn nàng, bởi vì nàng đem quần áo của mình trừ bỏ, mù mờ hỏi: "Thanh Quân muốn ta sao?"
Công Dã Thanh Quân cũng không đáp lại, đưa tay túm chăn qua, đem hai người trần trụi che đậy, nàng đặt lên thân thể hắn, đầu tiên là nhẹ nhàng mút vào cổ của hắn, từ cằm xuống, nhóm chút lửa yêu ở trên người của hắn, vật kia phía dưới thân của Diêu Cẩn sớm đã ngẩng lên thật cao, hắn nghĩ đến những cái Vấn Tình nói, vội vàng đẩy nàng ra.
"Không đúng."
Công Dã Thanh Quân ngồi phịch ở một bên: "Ngươi cũng thật là mất hứng, lại làm sao vậy?
Không đúng chổ nào?
Diêu Cẩn bò lên trên thân thể của nàng, học dáng vẻ của nàng, nhẹ nhàng một mạch hôn xuống, hắn hướng về phía hạ thân của nàng thăm dò, nhẹ nhàng vuốt ve hoa tâm, Thanh Quân thế nào chịu được khiêu khích như vậy, nàng mơ hồ mà rên một tiếng, hai tay ôm sát hông của hắn.
Hắn mới không muốn nói cho nàng biết, Vấn Tình đã dạy cái gì, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, chính là muốn phía trên, thử thăm dò xâm nhập hai chân của nàng, tùy tiện đỉnh đầu, Thanh Quân kêu rên ra tiếng.
"Không đúng không đúng," nàng đau đến thẳng nhếch miệng: "Không phải là nơi đó."
Di chuyển cử động một lần nữa, vẫn là không đúng, nhanh chống thẳng xuất mồ hôi, Công Dã Thanh Quân buồn cười nhìn trên người Diêu Cẩn, đưa tay nắm lấy tiểu gia hỏa kia, dẫn đạo đỉnh ở tại cửa ra vào, hắn hiểu ý, rất/ thân / mà vào, hai người đều cảm thấy thoải mái phải gọi ra tiếng.
Làm như tìm được chỗ tháo nước, hắn với Công Dã Thanh Quân yêu say đắm, hắn thích cảm giác chua xót của nàng khi đó, nàng nói muốn lấy hắn khi đó mùi vị thật ngọt ngào, cùng với, nữ nhân dưới thân này đã trở thành là của hắn giờ khắc này hắn vui mừng khôn xiết, hắn không ngừng đụng nhau, cho đến khi bay lên đám mây, nàng không có vì vậy bỏ qua cho hắn, xoay người lại đuổi theo......
"Quận chúa! Quận chúa!" Thanh âm của Văn Lục ở cửa vang lên, Diêu Cẩn giật thót mình, mấy phen triền miên, hai người sớm đã quên mất bây giờ là giờ gì, chính là cảnh đan chéo nhau mà ngủ, chợt nghe thấy thanh âm sợ hãi của Văn Lục, hắn liền chui vào chăn.
Công Dã Thanh Quân vai hơi lộ ra, nàng mở mắt liếc một cái Diêu Cẩn ở bên cạnh rút lại trong chăn thành một cục, nhắm hai mắt lại cười nhẹ.
Cửa bị đẩy ra, Liễu Thị mang theo tiểu Đăng vừa vào cửa liền đờ ra.