Chương trước
Chương sau
Diêu Cẩn vừa nghe Công Dã Thanh Quân nói muốn chờ hắn mười tám mới bằng lòng lấy nhất thời nóng nảy, hắn đem cả thân mình đều để lên mặt bàn, vô lại nói: "Mười sáu cũng có thể kết hôn, còn chờ mười tám? Ta mặc kệ!"

Thanh Quân dựa vào hướng thành ghế, nàng buồn cười nhìn bộ dáng xù lông của hắn, khẽ cười một tiếng: "Mười tám quá nhỏ ta ngại a, ngươi cũng biết, ta luôn luôn thích nam tử lớn tuổi một chút."

"Ngươi!" Diêu Cẩn nhảy đến trước mặt của nàng, u oán nhìn nàng: "Năm ta mười lăm thì ngươi đã ôm qua ta, còn hôn ta, ngươi định quỵt sao?"

Thanh Quân bĩu môi: "Đó là ta cứu ngươi." Cứu một người muốn đi cứu nàng, nhưng phiền phức rơi vào trong nước, kết quả kẻ ngu ngốc này lại không biết bơi.

Diêu Cẩn trừng mắt nhìn về phía nàng: "Ta mặc kệ! Dù sao trong sạch của ta đều đã giao đến trên tay ngươi rồi, ngươi phải chịu trách nhiệm!"

"Ta chịu trách nhiệm," Công Dã Thanh Quân gật đầu: "Chờ ngươi mười tám liền lấy ngươi."

"Thời gian này ngươi còn kém nữa năm là đến! Nhưng ngươi cũng nhanh qua mười tám."

"Không thể không đến thì sao a."

"Ngươi!"

Hai người chính là đang trừng mắt nhìn, chợt nghe bên ngoài truyền đến thanh âm thỉnh an của gã sai vặt, hắn cố ý nâng cao giọng, lập tức làm hai người trong phòng đều sửng sốt, sau đó Diêu Cẩn sốt ruột, hắn vừa muốn nhảy lên cửa sổ, lại bị Công Dã Thanh Quân kéo lại, nàng bĩu môi nhìn về phía trên giường, hắn hiểu ý, hai ba bước liền nhảy lên giường, Thanh Quân cẩn thận lấy chăn che cho hắn, lại để xuống màn giường, lúc này mới xoay người lại.

Cửa bị đẩy ra, chỉ thấy phụ thân Liễu Thị mang theo một gã sai vặt tiểu Đăng đi đến.

Thanh Quân vội vàng hành lễ: "Phụ thân."

Liễu thị quan sát thấy rõ xuyên qua ánh mắt nàng, lơ đãng đảo qua màn giường trên giường, phảng phất có một bòng người, hắn thẳng tắp đi về phía bên cạnh bàn đưa lưng về phía giường ngồi xuống.

"Thanh Quân," hắn nhìn tiểu ngọc ấn trên bàn mở miệng nói: "Từ xưa tới nay hôn nhân đại sự đều là phụ mẫu làm chủ, vậy thế nào mà chuyện ngươi muốn thành thân cha mẹ còn phải biết được từ người khác?"

"Phụ thân nghe ai nói ta muốn thành thân?" Công Dã Thanh Quân đứng ở một bên, không nhanh không chậm nói: "Nữ nhi còn chưa có ý định thành thân."

"Ngươi!" Liễu thị giận dữ nhìn nàng: "Năm nay ngươi cũng đã hai mươi rồi, làm sao lại có thể bảo ta yên tâm!"

Thanh Quân nhắm mắt, vô tội nói: "Ta làm sao mới để cho người đỡ lo......"

Liễu thị bực bội, cầm lấy tiểu ngọc ấn chưa khắc hết ở trên bàn xem tỉ mỉ, thấy một chữ Nghị kia, quay đầu cười nói: "Tiểu ấn này là khắc cho Hàn Nghị sao?"

Thanh Quân gật đầu: "Đúng vậy, hắn đặt hàng ba tháng trước đây."

"Phải nói là ta thích hài tử Hàn Nghị này," Liễm thị không chút để ý nói ra: "Diện mạo của hắn nghiêm chỉnh, lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, biết tiến thoái chi đạo, đúng là người phu tốt."

"Hoàn toàn chính xác," Thanh Quân đồng ý, ánh mắt đảo qua trên giường bóng dáng kia thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cười nói: "Phụ thân nói rất đúng."

Trong lòng Liễu thị mừng thầm, nhíu mày nói: "Hoàng hậu cũng vẫn tác hợp cho hai ngươi, nương ngươi đã gặp vài lần, cũng cảm thấy công tử này không tệ, bằng không lúc này định xuống, phụ thân đi cầu hôn, thế nào?" Từ nhỏ hài tử này đều có chủ kiến...... Hắn thật đúng là sợ người quy định sẵn xuống, người đã được chọn để lấy.

Công Dã Thanh Quân nhìn phụ thân, lại nhìn trên giường, lắc đầu nói: "Hiện tại tuy là Thanh Quân không muốn thành thân, trong lòng đã có người rồi, qua một thời gian ngắn liền muốn lấy hắn."

Liễu thị cũng nhìn về phía trên giường, hắn lớn tiếng hỏi: "Ngươi là nói Diêu Cẩn sao?" Là tên tiểu tử kia sao?"

"Không sai," Thanh Quân đáp: "Chính là hắn, nữ nhi đã đồng ý hắn rồi chờ hắn mười tám liền lấy hắn."

"Không được!" Liễu thị nói: "Cả ngày lẫn đêm hắn kêu gào ầm ĩ, làm sao làm được chính quân của phủ tướng quân ta? Phụ thân già rồi, vốn định cho ngươi lấy một người làm chính quân, nội viện này liền giao cho hắn, qua mấy năm cuộc sống ta cũng thanh tĩnh, ta thấy Hàn Nghị cũng không tồi......"

"Phụ thân!" Thanh Quân cau mày nói: "Hắn có được hay không cùng ta có liên can gì, ta muốn lấy cũng không phải hắn, chuyện này xin chớ làm khó nữ nhi, nữ nhi không muốn làm một đôi vợ chồng bất hòa, xin phụ thân tác thành!"

"Ngươi!" Ngươi thật là cứng đầu!" Liễu thị đứng dậy, gã sai vặt Tiểu Đăng vội vàng tới dìu hắn, lại bị hắn vung tay áo bỏ ra, hắn thẳng tắp đi về phía cánh cửa, quay đầu lại quát: "Nếu như ngươi khăng khăng muốn kết hôn, vậy cũng được, chính là chỉ lấy làm tiểu lang quân, về phần chính quân, sau này sẽ nói sau, chính ngươi cũng hiểu được việc này, hắn không thích hợp làm chính quân!"

Nói xong cũng không chờ Công Dã Thanh Quân mở miệng, liền đùng đùng nổi giận tiêu sái đi ra, tiểu Đăng vội vàng đuổi theo.

Hai người đi rất gấp, cho đến khi trở lại phòng, trong lòng Liễu thị vẫn còn cảm thấy hậm hực trút không ra, vung tay áo làm vỡ một vài cái cốc trên bàn, lúc này mới ngồi xuống.

Tiểu Đăng cẩn thận thu dọn lại, hắn lại lần nữa pha trà, bưng đi tới nhỏ giọng nói: "Tiểu Đăng không hiểu, Diêu tiểu công tử kia thì tránh ở trên giường, Quận Chúa đã không thích hắn, tại sao không vạch trần, làm hắn thẹn thùng xấu hổ?"

Liễu thị nhận lấy nước trà trừng mắt nhìn hắn, hừ nói: "Ngươi nói nữ nhi kia của ta ngu a, giấu thế nào không tốt lại giấu người ở trên giường, nếu là ta vạch trần, Diêu Cẩn kia đang ở trên giường Thanh Quân, có thể nói đâu còn có trong sạch, đều không cần đi cổ kiệu, ngay lập tức hắn trở thành tiểu lang quân của phủ tướng quân ta rồi!"

…………………………………

Nàng cũng biết sẽ như vậy, Công Dã Thanh Quân đóng kính cửa, Diêu Cẩn ngồi ở trên giường kéo ra màn giường, rầu rĩ nói: "Phụ thân ngương dường như không thích ra......"

Công Dã Thanh Quân đi tới ngồi, dựa vào một bên, nhìn vẻ mặt hắn sa sút, khẽ cười nói: "Ngươi suy nghĩ một chút nếu như là nữ nhi chúng ta trưởng thành, luôn có tên tiểu tử quấy rầy không ngớt, nhưng lại làm một số cử chỉ to gan, trong lòng hoàn toàn không có cấm kỵ nam nữ, ngươi nguyện ý để nữ nhi cưới hắn làm chính quân sao?"

"A?" Rốt cuộc Diêu Cẩn thật sự nghĩ ra một chút, sau đó gật đầu nói: "Có thể a, miễn là nàng thích là có thể a, nữ nhi chúng ta...." Nói đến đây, lúc nàng mới kịp phản ứng nàng nói cái gì, nữ nhi của bọn họ...... Hắn đỏ mặt, tiến lên đập một cái vào đầu vai của nàng, gắt giọng: "Ngươi nói cái gì a!"

Công Dã Thanh Quân thu hồi nụ cười, vuốt cằm, nghiêm mặt nói: "Nếu không muốn cùng ta sinh, ta có thể lấy người khác!"

"Ngươi - đừng - mơ - tưởng!" Diêu Cẩn nhào tới, hắn chỉ cố đùa giỡn, lúc hai người kịp phản ứng, hắn đã nằm ở trên người của nàng, Thanh Quân tựa vào bên giường, hắn nằm ở trên người của nàng, tư thề cũng là thắt chặt mập mờ.

"Ngồi dậy," Thanh Quân nhẹ nhàng đẩy hắn: "Mau dậy đi."

"Ta không làm!" Trong mắt Diêu Cẩn chỉ còn sót lại môi đỏ mọng của nàng, hé ra hợp lại thật là mê người, hắn liền tiếp cận lên cắn một cái.

Công Dã Thanh Quân ngây ngẩn cả người, hắn buông môi nàng ra, đập đập vào miệng, lại tiếp cận, lại một hớp, lần này nhẹ nhàng ngậm mà ngậm một nữa cánh môi của nàng, tim hắn như trống đập, mặt đỏ tới mang tai, chỉ cảm thấy trong đầu ông ông tác hưởng, hoàn toàn quên mất nữ nhân phía dưới.

Ánh mắt nàng chuyển sang u ám, hắn là một thiếu niên ngu ngốc, nhưng nàng không phải là, Công Dã Thanh Quân dùng sức đẩy hắn ngã ở trên giường, sau đó đè lên thân thể hắn.

"Ngươi......" Diêu Cẩn kinh hô: "Ngươi muốn làm gì......"

Nàng bắt môi của hắn, đưa lời nói chưa nói hết nuốt vào trong bụng, hai người hôn nồng nhiệt, mật thiết dây dưa không nghỉ, mãi đến Công Dã Thanh Quân buông hắn ra, nghiêng qua một bên.

"Mau trở về đi thôi," nàng kéo chăn qua che ở toàn thân mình: "Nếu không - không chừng ta sẽ làm chuyện đấy......"

Trước một khắc Diêu Cẩn vẫn còn trong mây, lúc này nàng nữa đường buông hắn ra, đem chăn che kín mình, nhất thời hắn tỉnh táo, nàng vừa hôn hắn, còn đẩy ngã hắn...... Trong lòng hắn vui mừng, cũng xuyên vào trong chăn, hai người đều không có gởi giày, lộ ra bốn chân.

Hắn nằm sấp trên người nàng, tạo ra chút chăn, cúi người e lệ nói: "Ngươi, tùy ngươi.... Ta, ta không sợ! Ân....... Ta nguyện ý......."

Công Dã Thanh Quân trừng mắt nhìn hắn: "Thật?"

Diêu Cẩn nhắm mắt lại nằm ở trên người của nàng, nhỏ giọng nói: "Ân......"

Công Dã Thanh Quân thở dài, nàng thở ra một hơi thật dài, rù rì nói: "Thế nhưng ta sợ, ta không muốn."

"Tại sao!" Diêu Cẩn vọt đứng dậy, đem chăn ném qua một bên: "Ngươi nói lời này có ý gì!"

Công Dã Thanh Quân từ từ đứng dậy, nàng nhìn hắn bất đắc dĩ nói: "Nếu như lúc này ta muốn ngươi, sợ là phải sớm lấy ngươi, đời này ngươi muốn làm cái gì, ta sợ ta cũng khó mà thoát khỏi......"

Diêu Cẩn nghe không hiểu, hắn nhảy xuống giường chỉa về chóp mũi nàng nói: "Hôm nay ngươi không quan tâm ta, về sau cũng đừng mơ tưởng thoát khỏi ta, hừ! Ngày mai ta liền đi Khổng phu tử kia học phu đạo, xem xem ta làm sao sẽ có thể làm chính quân của ngươi!"

Nói xong xoay người bước đi, Công Dã Thanh Quân không nói, nhìn hắn nhảy lên cửa sổ, lúc này mới kêu lên: "Chậm đã!"

Hắn nhảy lên trên cửa sổ, vừa muốn nhảy xuống, chợt nghe thanh âm chậm rãi của nàng truyền đến: "Nghe nói ngươi bắt được hái hoa tặc rồi, được thưởng ba ngàn ngân lượng?"

Diêu Cẩn liền nhảy xuống, chạy vụt đi......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.