Đi chơi cùng Ngôn Tiếu cả một ngày, đến đêm về An Nhược Cốc liền đột nhiên phát sốt. Trời mới biết y bao nhiêu năm rồi không bị ốm lần nào. Mê mê mang mang tìm được thuốc cảm trong ngăn kéo, sau khi uống thêm cốc nước y liền lịm đi.
Mơ mơ hồ hồ cả một đêm, đến lúc tỉnh dậy đã thấy nhóc con ngồi bên cạnh mình, hai tay ôm má nhìn y.
An Nhược Cốc dụi dụi mắt, “…Sao cậu lại ở đây?”
Ngôn Tiếu vươn tay sờ đầu y, “Không sốt nữa là tốt rồi. Hôm qua gọi điện cho anh mấy cuộc đều không thấy nhấc máy, nhắn tin cũng không thấy trả lời, thế nên sáng sớm ra em liền chạy tới đây. Lúc đến, thấy viên thuốc trên bàn mới biết anh bị bệnh.” Nói rồi cả người liền dựa vào người y, “Học trưởng, anh về nhà em được không? Anh xem ở đây cũng không có ai chăm sóc cho anh.”
An Nhược Cốc đột nhiên ngồi bật dậy, thiếu chút nữa làm cậu ngã ngửa ra, “Chết rồi!”
“Sao vậy?”
“Có khi tôi không về nhà được nữa.”
“Vậy phải làm sao?… Mà sao lại không về được?”
An Nhược Cốc thực bất đắc dĩ, có thể đừng dùng giọng điệu lo lắng kết hợp với khuôn mặt đang cười tươi thật tươi kia được không? “ Lỡ mất máy bay rồi.”
“Thế nên? Thế nên?”
“Thế nên không về được nữa.”
“Thế nên? Thế nên?”
“… Đừng có học cách nói chuyện của đạo diễn Hoàng chứ.“
“Nhắc tới ông đạo diễn thần kinh kia,” Ngôn Tiếu không rõ lôi từ đâu ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ky-ba/2512876/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.