Chương trước
Chương sau
Tống Lăng nhìn hắn, hai người cùng nhìn nhau, không kìm nén được mặt lại đỏ, trong lòng mỹ tư tư, vui vẻ cười.
Nàng cúi nhẹ đầu hòng che đi, khóe miệng vẫn cong cong, tay tiếp tục múc cháo ra chén.
Tiểu nha đầu tức giận mau, cười cũng mau, Lương Chinh buồn cười nhìn nàng e lệ, lại ngăn không nổi càng thêm yêu thích trong lòng.
nhẹ nhàng ôm nàng một cái, nghiêng đầu hôn lên má nàng một cái.
Tống Lăng bị hành vi thân mật này dọa sợ, vội vàng quay đầu nhìn xung quanh, không thấy ai, mới thở phào nhẹ nhõm, có chút oán trách đấm nhẹ ai kia, nhỏ giọng, “Chàng đừng nháo, đây lại không phải vương phủ.”
Lương Chinh nhìn nàng, bật cười, “Lại không ai thấy.”
nói xong, lại cúi đầu làm bộ muốn thân nàng cái nữa. Tống Lăng trốn tránh, lại bị người kia chơi xấu, dùng tay chọc lét bên hông nàng.
Vừa thẹn vừa ngứa, vừa trốn vừa cười không ngừng, Lương Chinh trêu ghẹo, “Trốn cái gì, đừng nhúc nhích.”
Hai tiểu phu thê đang nháo tán tỉnh chợt nghe thấy, “Phu nhân, ta tới…” Người tới là A Phong, hắn muốn vào trong bếp phụ giúp việc nấu cơm, ai biết được lại gặp Vương gia Vương phi thân thiết như này, ngốc trong chớp mắt, liền lập tức bưng kín đôi mắt, “A! Ta không nhìn thấy! Ta cái gì cũng không nhìn thấy!”
Vừa nói vừa che đôi mắt, chân cũng nhanh nhạy xoay ra ngoài muốn chạy.
Cái loại hành động ‘lạy ông tôi ở bụi này’ quả thực làm người ta dở khóc dở cười, Tống Lăng gọi người lại, “A Phong trở về!”
A Phong nghe Vương phi gọi, bước chân dừng lại, mà tay vẫn không dám hạ xuống.
Tống Lăng vừa thẹn vừa buồn cười, phân phó hắn, “Ngươi lại đây, đem cháo mang ra đi.”
Vậy thì không thể không bỏ tay xuống được rồi, A Phong chần chờ chốc lát, rốt cuộc thả tay, theo bản năng nhìn về phía Vương gia.
không nhìn còn tốt, vừa thấy, cái sắc mặt khó coi kia, còn đang đen mặt trừng hắn kia kìa.
Đáy lòng A Phong kêu rên, hắn sao lại xui xẻo như vậy chứ! Chuyện tốt như vậy sao không phải A Phúc A Bát nào đó gặp đi!!
“A Phong, đừng thất thần nha.”
Tống Lăng gọi hắn, A Phong không dám nhìn mặt Diêm Vương nữa, rũ mắt căng da đầu tới bệ bếp bê hai chén cháo, đi như bay nhanh chóng ra ngoài.
Tống Lăng cũng múc một chén cháo nữa, bưng lên đưa cho Lương Chinh, “Tướng công, chén này cho chàng, thiếp cố ý cho người nhiều thịt hơn đó.” Loay hoay nhìn xem đôi đũa ở đâu, kết quả chén cháo trên tay người ta vẫn chưa cầm, Tống Lăng kỳ quái, ngẩng đầu nhìn hắn, liền thấy khuôn mặt kia nhìn mình chằm chằm.
“Làm sao vậy?” Tống Lăng đưa tay lên mặt, đang muốn hỏi ‘mặt thiếp dính gì ư’ thì người kia đã cúi đầu, hôn một cái lên môi nàng.
Tống Lăng sửng sốt, ngơ ngác nhìn hắn.
Đợi Lương Chinh thân thân tiểu nương tử ngọt ngào nhà mình xong, rốt cuộc cũng thấy hài lòng, khóe miệng cười cong cong, giơ tay nhận chén, thấp giọng trêu nàng, “Nương tử thật ngọt.”
Nháy mắt, mặt Tống Lăng đỏ bừng, nhẹ nhàng đẩy hắn một cái, “Chán ghét.”
Nàng quay người lại, tiếp tục múc cháo cho mọi người, lưng đưa về phía hắn, khóe miệng không nhịn được mà cong lên.
Tống Lăng nấu một nồi cháo, hấp rất nhiều màn thầu, làm hai đĩa dưa muối, địa phương nơi này, đây cũng được coi là một bữa cơm phong phú rồi.
Nhóm thủ hạ đi theo Lương Chinh đều dầm mưa dãi nắng, cái khổ nào mà chưa ăn qua, một đám bưng chén ngồi xổm trước cửa, bưng màn thầu dưa muối ăn tới ngon lành.
Tống Lăng nhìn vậy vẫn thấy hơi có lỗi, người tới từ kinh thành, một đường dường như chưa từng nghỉ ngơi. Nghĩ tới, chút nữa trở về từ trong thành, nàng phải mua thêm thịt cùng đồ ăn, làm một bữa cơm tối phong phú cho họ mới được.
Thời điểm dùng bữa sáng, Tống Vương thị và Tống Tú còn ăn vạ trong nhà không chịu đi.
Tống phụ nghĩ tới cuối cùng vẫn là người một nhà, cũng ngại đuổi người, vì thế cả nhà cùng nhau ăn.
Trong cả bữa, đôi mắt Tống Tú đều ngó chừng trên người Lương Chinh.
Tống Lăng tức giận cực kỳ, nhịn, lại nhịn không được nữa, nàng ngẩng đầu, dùng sức trừng mắt nhìn Tống Tú.
Tuy rằng không nói gì, nhưng mùi thuốc súng mười phần.
Tống Tú bị trừng, vừa xấu hổ lại vừa buồn bực.
Càng nghĩ càng hụt hẫng, nơi nào nàng cũng tốt hơn Tống Lăng, dựa vào cái gì Tống Lăng gả tốt như vậy? Dựa vào cái gì chứ?!
Lương Chinh gắp đồ ăn cho Tống Lăng, nhẹ giọng, “Ăn nhiều một chút.”
“Cảm ơn tướng công!” âm thanh lớn tiếng hơn bình thường, mười phần ý tứ tuyên bố chủ quyền.
Lương Chinh nhìn hành động nhỏ của nàng, khóe miệng cong cong.
Tiểu nha đầu là cái bình dấm chua, hắn thích!
Tống Vương thị cũng gắp cho Tống Lăng một ít rau xanh trộn, gương mặt tươi cười lấy lòng, “A Lăng, ăn nhiều một chút, ngươi nhìn ngươi xem, quá gầy.”
Tống Vương thị nhìn rương vàng bạc châu báu kia, lại nhìn Tống Lăng, thái độ càng thêm ân cần nịnh nọt.
Tống Lăng không ngốc, trước kia thấy nàng như thấy ôn dịch, thời điểm mượn gạo còn dùng chổi đuổi nàng, đột nhiên quan tâm như thế, ai chả hiểu bà ta suy nghĩ cái gì.
Nhưng ngại mặt mũi của cha, cũng không nỡ, chỉ đành vội vàng ăn mau, nói với Lương Chinh: “Tướng công, chúng ta phải vào thành sao.”
Lương Chinh ừ một tiếng, buông đũa, “Cha, ta cùng A Lăng có việc phải vào thành, khả năng về muộn chút.”
Tống phụ vội trả lời, “Được được được, hai người các ngươi vội đi, chú ý an toàn.”
Hai người chào phụ thân, liền ngồi xe ngựa vào thành.
Mang theo vài thị vệ, còn lại để trong nhà bảo hộ Tống phụ và Tống Khê.
Trước khi rời đi, Tống Lăng lặng lẽ dặn đệ đệ, “Ngươi nhìn đại bá mẫu, đừng để bà ta bắt nạt cha.”
Tống Khê hừ nặng, “Bà ta dám!”
Tống Lăng ngồi xe không nhìn Tống Vượng thị và Tống Tú, tâm trạng tốt hơn một chút. Lại nghĩ tới vào thành, hắn gặp Tạ tiểu thư kia, tâm tình lại có chút nặng nề.
Đầu rũ xuống, đôi tay nắm xiêm y, lại không chịu nói gì.
Lương Chinh ngồi đối diện nàng, thấy nàng không đúng lắm liền đứng dậy, ngồi vào cạnh nàng, thuận thế bế người ngồi lên đùi mình.
Hai tay nàng bám vào bả vai hắn, khó hiểu nhìn lại.
Đôi mắt Lương Chinh sáng tối rõ ràng, nhìn nàng, nghiêm túc nói, “Đừng suy nghĩ nhiều, chờ xử lý tốt, chúng ta đưa cha cùng A Khê về kinh thành, nàng không thích, về sau sẽ không trở lại.”
Tống Lăng thật không nhớ mong gì nơi này, muốn trở về, chỉ là lo lắng cho cha nàng mà thôi.
Lương Chinh lại nói, “Tống Tú kia, nàng không cần để trong lòng, trong lòng ta chỉ có nàng.”
Tống Lăng lắc đầu, “không phải vì nàng ta.”
“Vì sao?”
Tống Lăng mím môi, nhịn không được ôm cổ hắn, do dự một lát, rốt cuộc chịu nói lo lắng trong lòng mình, “Ta nghĩ, Tạ tiểu thư thấy chàng, liệu có thể hối hận hay không.”
“Hối hận cái gì? không gả cho ta sao?”
Tống Lăng gật đầu, trong mắt là lo âu cùng bất an tràn ngập, “Chàng tốt như vậy, nữ hài tử nào mà không thích, hơn nữa, Tạ tiểu thư thật sự là tài nữ, chàng thấy nàng, nói không chừng cũng sẽ thích…”
Càng nói, càng không có tự tin. Cũng không dám nhìn xem biểu hiện của Lương Chinh.
Nàng sợ hãi.
Lương Chinh nghe nàng tâm sự, mày nhăn chặt.
hắn ôm mặt nàng, để mắt nàng nhìn mình, biểu tình nghiêm túc, “Nàng suy nghĩ cái gì? Cứ như vậy không tin ta?”
Tống Lăng lắc đầu.
Nàng không phải không tin hắn, là không tin chính mình.
Lương Chinh nghiêm túc nhìn nàng, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve má nàng, “A Lăng, ta thích nàng, tài nữ hay không ta không quan tâm. Ta biết nàng là ai, biết nàng cái gì cũng không biết, nàng sẽ không đọc sách viết chữ đánh đàn làm thơ, vậy thì có sao? Ta thích nàng, chính là chỉ thích nàng, nàng có hiểu chưa?”
Lời này của Lương Chinh, là tận tim phổi, đối với Tống Lăng mà nói, quả thật là thang thuốc an thần.
Nàng ngẩn ngơ nhìn hắn, âm thanh nho nhỏ, có chút không tin được, “thật vậy chăng?”
Chỉ thích một mình nàng ư?
Lương Chinh gật đầu nghiêm túc ừ một tiếng, “thật sự.”
Tống Lăng muốn nói cái gì, lại không biết nên nói gì. Miệng khép lại mở, mắt trừng to, cuối cùng nhếch miệng cười.
Lương Chinh xoa đầu nàng, ánh mắt mắt yêu thương, “Vui vẻ?”
Tống Lăng gật đầu, nhịn không được ôm hắn thật chặt.
Lương Chinh nhìn nàng cao hứng, nhịn không được cúi đầu thân thân môi nàng mấy cái, hai người mắt đối mắt nhìn nhau triền miên.
Trong lòng ngọt tư tư, Tống Lăng nâng cằm, chủ động hôn hắn. Lương Chinh được voi đòi hai bà trưng, “Lại thân một chút chút.”
Tống Lăng thẹn thùng, vẫn gắng ôm cổ hắn, chủ động hôn cái nữa.
Lúc này có sự chuẩn bị, Lương Chinh nhanh chóng gia tăng nụ hôn, ngậm môi nàng, hai người hôn nhau nồng nhiệt.
Hai người ôm ôm hôn hôn trong xe thật lâu, xe vào tận trong thành ồn ào, Tống Lăng mới bất giác nhận ra, đỏ mặt đẩy con sói đói kia ra, “Chàng mau thả ta ra, sắp tới rồi.”
Lương Chinh lưu luyến không rời, mổ một cái lên môi nàng, mới hài lòng thu quân.
Tống Lăng vội ngồi thẳng dậy, sửa sang lại xiêm y chỉnh tề.
Vừa rồi hai người nháo không để ý, nàng ngồi thẳng dậy mới biết dây yếm bị cởi ra từ bao giờ.
Thân thể cứng đờ trừng người kia.
Lương Chinh nhìn nàng, “Làm sao vậy?”
“Chàng…” Mặt lúc đỏ lúc trắng, quả thật thẹn quá mà, “Chàng làm gì cởi xiêm y của ta.”
Lương Chinh cũng ngạc nhiên, phản ứng lại mới bảo nàng quay lưng, “Ta buộc lại giúp nàng.”
Lương Chinh chơi xấu, hai tay lại đặt về phía trước. Dọa Tống Lăng sợ hãi, vội kéo cái tay hư hỏng kia ra, vừa xấu hổ vừa tức giận, trừng hắn, “không cần chàng giúp! Ta tự làm.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.