Trong nhà chính đã nấu tốt canh gừng làm ấm, Hàn Hàn thử nhiệt độ một chút,uống thấy vừa đúng, vội vàng bưng chén đi vào: "Cho đệ, nhanh uống canhgừng này, nhiệt nóng phát ra một lần mồ hôi, bảo đảm đệ sẽ không còn cảm thấy lạnh nữa."
Gương mặt Mộ Dung Ý chôn ở trong chăn, biết tiểu thân thể hiện nay của mình căn bản không làm gì được đối phương,dứt khoát giả chết, nhắm mắt lại không lên tiếng.
Ồ, mặc dùchăn này tuy cũ và được may vá nhiều chỗ rách, nhưng lại vô cùng sạchsẽ, nhắm mắt còn có thể ngửi được mùi hương thơm mát và ấm áp, tronglòng một chút bài xích cũng không có.
Thấy không ai traelời, Hàn Hàn bưng chén cau mày, đưa tay đẩy đẩy thân thể nho nhỏ của MộDung Ý: "Tiểu tử, mau dậy đi, uống xong canh gừng rồi ngủ tiếp."
Mộ Dung Ý bị nàng đẩy không kiên nhẫn, kéo chăn xuống lộ ra một đầu nhỏ,âm thanh mềm nhũn nhu nhu vang lên: "Bưng đi, không uống!" Mặc dù hắnrất muốn nói lạnh lùng, nhưng tiếng nói êm ái non nớt vừa ra khỏi miệng, lập tức trở thành tiểu hài tử cáu kỉnh vì trốn tránh uống thuốc.
Hàn Hàn bưng canh gừng nghe thấy thế, ặc, quả thật mùi rất nồng! Nhưng đãnấu rồi cũng đành nhịn, dù sao cũng phải có một người uống vào chứ. Nàng từ nhỏ đã không thích vị cay của gừng, ghét nhất là ăn gừng, cho nênbát canh gừng này đứa bé trước mắt nhất định phải uống vào!
Đưa tay sờ sờ đầu bóng mượt của Mộ Dung ý, Hàn Hàn cố gắng dịu dàng khuyêngiải:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-the-thon-que-cua-nhiep-chinh-vuong/2241426/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.