Mấy ngày liên tiếp, buổi sáng Hàn Hàn đều ra ngoài bán bánh bao, buổi trưatrở lại sau khi cơm nước xong thì đào xới đất trong ruộng của mình đểlàm thí nghiệm, gieo hồi hương*, cây du mạch**, cải thìa, hạt giống củhành tây mình mua được xuống mỗi luống đất, lại chạy đến ao ôm nước về,tưới cho từng luống.
*cây hồi hương : Cây đại hồi hay đại hồihương hoặc bát giác hồi hương, là một loài cây gia vị có mùi thơm, mộtloại cây xanh quanh năm có nguồn gốc ở Trung Quốc và đông bắc Việt Nam.Các quả hình sao được thu hoạch ngay trước khi chín. Được sử dụng rộngrãi trong ẩm thực . Đại hồi là một thành phần của ngũ vị hương truyềnthống trong cách nấu ăn của người Trung Quốc. (hình ảnh)
**cây du mạch: (mọi người nhìn hình ảnh là biết :P)
Hàng rào gậy trúc dưới sự giúp đở của Nhị Tráng, cũng dần dần chuẩn bị xong. Trong lúc Hàn Hàn thừa dịp cùng Nhị tráng lên núi, lại may mắn một lầnnữa tìm được một tảng lớn mộc nhĩ.
Lần này Hàn Hàn có ý giữ lại,chặt cả đoạn cây khô dài chứa mộc nhĩ, cẩn thận mang về nhà, thời đạinày không có kỹ thuật trồng mộc nhĩ, cho nên cũng không có sẵn khuẩn tycó thể dùng. Nhưng cành cây khô này nếu có thể mọc ra mộc nhĩ, phía trên nhất định là có khuẩn ty, cho nên sau khi đem theo cành cây khô về nhà, Hàn Hàn trực tiếp cưa một đoạn cành gỗ, sau đó đưa cành khô —— chủ yếulà cả vỏ cây vào phòng Ngô Mạc thị.
Mộc nhĩ ưa ẩm, cho nên hoàn cảnh có lợi cho khuẩn ty sinh trưởng nhất chính là chỗ vừa ẩm ướt thông thoáng, vừa là nơi tối.
Trong phòng Ngô Mạc thị vẫn còn than lửa, bây giờ thời tiết dần dần ấm áp, về cơ bản thì mỗi ngày trong phòng đều có thể giữ vững khoảng hai mươi lăm độ, rải vôi sống trên đất, tạo hoàn cảnh có lợi cho khuẩn ty sinhtrưởng, sau đó ở mặt trên tấm gỗ có khuẩn ty trải ra một lớp vải bông,đúng giờ đổ nước, giữ vững ẩm ướt, như vậy chờ sau khi hệ sợi* mọc ra,liền chui vào bên trong lớp vải bông.
*Từ khuẩn ty phát triển thành sợi trong cơ chất tạo ra mộc nhĩ.
Làm xong việc nuôi cấy khuẩn ty, Hàn Hàn lại nhìn vào số mộc nhĩ đã lấy tốt được một nửa giỏ trúc.
Mộc nhĩ đen đời sau dựa vào bào tử để sinh sôi nẩy nở, ở mỗi phần đuôi mộcnhĩ, đều có một tầng mỏng "sương trắng", Hàn Hàn biết, cái gọi là "Sương trắng" này chính là gánh trách nhiệm cho bào tử, cũng chính là hạtgiống mộc nhĩ đen.
Hiện tại không gian trong phòng có hạn, đươngnhiên không thể gieo toàn bộ hạt giống này xuống. Vì vậy, Hàn Hàn rấtcẩn thận lấy xuống những cái gánh trách nhiệm tạo bào tử kia rồi đi cấtgiấu, chờ lúc tiền bạc của mình đầy đủ, sẽ tăng quy mô lớn cho nuôitrồng hơn.
Mộ Dung Ý nhìn Hàn Hàn mỗi ngày chạy đi chạy lại bậnrộn không thấy người, hơi cau mày: "Chỗ đó không phải còn có một cái đai lưng sao, ngươi lấy ra đi bán, có thể đổi được không ít tiền, làm gìkhiến cho bản thân chịu mệt như vậy?" Nữ nhân không phải đều là những kẻ say mê hư vinh, ham muốn hưởng thụ sao? Sao con nhóc này lại khônggiống vậy? Chẳng lẽ không biết giá trị của đai lưng kia?
Hàn Hànmới vừa đổ một lần nước lên thân gỗ chứa khuẩn ty, nghe vậy thì kinhngạc nhìn Mộ Dung Ý một cái, ai ui ai ui, hôm nay mặt trời mọc từ hướngtây sao? Tiểu thí hài này đi theo mình gần một tháng, đây là lần đầutiên nghe hắn nói một câu dài như vậy!
Nghe bà nội nói đứa nhỏnày gần đây luôn đi ra ngoài, tám phần là chơi đùa cùng bọn Tiểu Tráng,quả nhiên, vui chơi náo loạn đối với hắn mà nói mới có lợi, ít nhất nhìn như bây giờ, tính tình cởi mở lên không phải sao? Lại còn quan tâm tớingười khác!
"Khi đứa nhỏ có chút tiến bộ, làm người lớn nhất định phải khích lệ hắn, cho hắn lòng tin, như vậy đứa nhỏ mới càng ngày càng tự tin!" Trong đầu Hàn Hàn nháy mắt nhảy ra một câu nói không biết củavị chuyên gia giáo dục nào, lập tức quyết định phải áp dụng những câunày vào thực tế!
Thả bình tưới nước bằng hoa sen tự chế dưới đất, ngồi xổm người xuống nhìn thẳng vào Mộ Dung Ý, siết chặt khuôn mặt nhỏnhắn của hắn, đôi mắt cong cong: "Không tệ nha, Phong Phong lại quan tâm đến tỷ tỷ. Nhưng mà tỷ tỷ đã nói sẽ để đai lưng kia cho đệ làm lộ phígiữa đường, vậy thì đai lưng kia chính là của đệ. Làm sao Tỷ tỷ động vào chứ? Yên tâm đi, tỷ tỷ không mệt, vì đứa nhỏ khả ái Tiểu Phong Phongcủa chúng ta, tỷ tỷ không thấy mệt mỏi nữa."
Nhưng thật ra là lúc ban đầu bán bộ cẩm y kia, nàng liền lo lắng đề phòng, nếu như bây giờbán thêm một chiếc đai lưng đáng tiền nữa, sợ sẽ khiến cho người kháchoài nghi! Hơn nữa, đai lưng kia chính là lá bài tẩy tiền bạc của mình,không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt không dùng đến. (vâng, lý do chân chính của tỷ là đây :V)
Mộ Dung Ý không biết ý nghĩ thực sự của HànHàn, nghe xong Hàn Hàn một phen giảng giải sự việc, lập tức tăng thêmmột tầng hảo cảm đối với Hàn Hàn, chỉ cảm thấy một cô gái quý trọng camkết như vậy thực là khó có được —— mặc dù hắn cảm thấy loại cam kết nàythật ra thì không cần thiết phải tuân thủ!
Chẳng qua là, TiểuPhong Phong? Đôi mày xinh đẹp của Mộ Dung Ý nhăn lại, vốn là hảo cảmđang tăng lên ngay tức khắc ngã về chỗ cũ, hết sức quái dị nhìn Mạc HànHàn một cái, lúc này vẫn chưa nghĩ ra, cách gọi ghê tởm như vậy, saonàng có thể cho ra khỏi miệng được? Còn nói trôi chảy thế kia!
"A?" Hàn Hàn chuẩn bị một bụng lời hay còn chưa kịp mở miệng, đã bị một ánhmắt của Mộ Dung Ý chặn trở về. Sờ sờ mặt : "Đệ làm gì mà nhìn tỷ nhưvậy? Trên mặt tỷ có bẩn gì sao?"
Ánh mắt Mộ Dung Ý càng thêm quái dị, nhìn nàng thì biểu thị trên mặt nàng bẩn? Cái lý luận gì thế? Oh,quên, con nhóc trước mắt này chính là không thể đối đãi như ngườithường! Ngay cả đầu óc cũng... Lắc đầu, ánh mắt rất thương hại liếc nhìn nàng lần nữa, không để ý tới nàng, lắc lắc tiểu thân thể đi ra ngoài.
Thương... Thương hại? Trong nháy mắt Hàn Hàn xù lông: "Này, tiểu tử thúi nhàngươi, ngươi nói rõ ràng cho tỷ, ánh mắt ngươi như vậy là ý gì chứ!"
Ngô Mạc thị đang ngồi ở trên giường may giày cho mùa xuân, nghe thấy tiếngHàn Hàn ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái: "Thanh Phong nhỏ như vậy, cóthể dùng ánh mắt gì để nhìn ngươi? Ngươi làm tỷ tỷ, cả ngày chỉ biết khi dễ đệ đệ, không thấy mất mặt sao?" Mặc dù Thanh Phong tính tình lạnhnhạt, nhưng dáng dấp trắng trẻo khả ái, Ngô Mạc thị lại không có tôn tử, đã sớm coi Thanh Phong thành cháu của mình mà đối đãi, hơn nữa lòngngười đương nhiên nghiêng về bên nhỏ yếu, cho nên mỗi thấy Hàn Hàn giáohuấn Thanh Phong, cũng sẽ bị Ngô Mạc thị nói một trận.
"Con. . .." Hàn Hàn há mồm, lại nghĩ đến mỗi lần mình giải thích đều bị Ngô Mạcthị nói một trận, nhất thời oán hận im lặng, tiểu tử ghê thúi ghê tởmnày! Một chút cũng không đáng yêu! Sớm biết thì đã không nhặt hắn vềnhà! Hừ!
Mộ Dung Ý đứng ở nhà chính, nghe giọng nói từ trong nhàtruyền ra, miệng nhỏ phấn nộn không nhịn được nhếch lên, quay đầu lạinhìn trong nhà một cái, bước nhỏ đi ra ngoài.
"Mỗi ngày nàng đềulên trấn bán bánh bao, bán như thế nào?" Bốn bề vắng lặng, giọng nói MộDung Ý non nớt mang theo một mảnh trong trẻo lạnh lùng.
"Bán tốtvô cùng, mỗi ngày Mạc cô nương luôn chuẩn bị hai mươi vỉ bánh bao, không có nhiều hơn. Vì vậy trấn trên cũng biết là bánh bao của Mạc cô nươngkhó có được, rất sớm đã có người xếp hạng chờ trước quán trà." Nói xongnhìn Mộ Dung ý, cân nhắc một chút: "Ngay cả Tào chưởng quỹ của tửu lâuNhư Ý cũng phái người làm đi qua mua hai lần."
Thật ra thì hắncũng vì mùi hương bánh bao hấp dẫn, len lén giả bộ như người đi đườngmuốn mua một vỉ nếm thử xem, kết quả mỗi lần đi theo Mạc cô nương đếnchỗ kia, nơi đó đã có một nhóm người đứng đợi sẵn, số người sớm vượt quá hai mươi, cho nên đến bây giờ hắn cũng chưa từng ăn qua. Mỗi ngày trong bụng trống không lại còn phải ngửi mùi thơm, chỉ có thể nhìn không cóthể ăn, ngẫm lại thấy vô vạn bi thống mà!
Con ngươi đen nhánh như mực của Mộ Dung Ý xẹt qua một tia tán thưởng: Chiêu giương đông kíchtây của con nhóc này chơi thật xinh đẹp! Mỗi ngày hai mươi vỉ, vừa cóthể đánh vang danh tiếng, hấp dẫn khách nhân, lại có thể khống chế sốlượng bánh bao bán ra cùng với khách nhân, như vậy sau này mới có tưcách bàn chuyện làm ăn với lão bản tửu lâu Như Ý. Có ánh mắt lâu dài,không vì lợi ích nhỏ mà bị mê hoặc, không hổ là người hắn nhìn trúng!
Nghĩ như vậy, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, giọng nói trong trẻolạnh lùng như cũ: "Nói cho Tào chưởng quỹ, không cần do dự, ngày mai sẽtìm Hàn Hàn hợp tác, Hàn Hàn nói ra bất kỳ yêu cầu gì cũng không được cự tuyệt!" Tào chưởng quỹ do dự chẳng qua là đang muốn xem xét một chút.Người của Mộ Dung Ý hắn, cần người khác khảo sát sao?
Nhiếp Chính vương đại nhân lạnh lùng bá đạo hoàn toàn không ý thức đến, đáy lòng hắn đã đem Mạc Hàn Hàn là người của chính mình.
"Dạ, thuộc hạ đi ngay." Ám Tam đáp một lại, mặc dù kinh ngạc chủ tử lãnh tâm không quản chuyện của mình lại đi quyết định thay cho người khác, nhưng mà suy nghĩ một chút tình hình lúc chung sống của Mạc Hàn Hàn với chủtử nhà mình, nhất thời lại thoải mái.
Mạc cô nương quả nhiên bưuhãn, đánh chủ tử nhà mình, chủ tử nhà mình còn phải vì nàng lót đường!Quả nhiên là người phi phàm nha!
Trong lòng quyết định, sau này nhất định phải vững vàng ôm lấy ngọn núi dựa là Mạc cô nương này!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]