Ăn uống no đủ, Tiêu Nguyên Bồi lấy khăn tay lau miệng, cười híp mắt nói chuyện phiếm cùng Ngô Mạc thị.
Mặc dù hắn thích ăn, nhưng ngoại trừ ăn ra, chỉ cần hắn nghĩ thì bản lĩnh há miệng ra dụ dỗ người khác vẫn có, bằng không phu phụ Tiêu lão gia chủ cũng không cưng chiều hắn như vậy.
Sau khi biết lão phu nhân này là tổ mẫu của Hàn Hàn, trong lòng hắn liền bắt đầu tính toán có lẽ có thể thông qua bà mà nói Hàn Hàn làm thêm nhiều bữa cơm cho mình ăn.
Đứa nhỏ Thanh Phong này thoạt nhìn luôn có một loại cảm giác áp bách người khác khó hiểu, hơn nữa trong mười câu thì có đến chín câu không đếm xỉa tới chính mình, còn lại một câu chính là xem thường, lấy lòng nó là việc quá khó khăn.
Lấy lòng nó, còn không bằng lấy lòng lão phu nhân trước mắt thoạt nhìn rất hòa thuận này.
Quả nhiên, hắn thành công, mình chỉ cần gắp một chút thức ăn qua, lão nhân gia liền giữ lại mình ăn cơm, hơn nữa Hàn Hàn đối với lời nói của lão phu nhân này rất nghe lời.
Có mục tiêu, Tiêu Nguyên Bồi càng ân cần với Ngô Mạc thị, vốn là trong lòng Ngô Mạc thị đối với vị công tử phú quý kia có chút sợ hãi, nhưng sau một bữa cơm, loại sợ hãi này đã hoàn toàn biến mất, nói chuyện cùng Tiêu Nguyên Bồi trở nên tự nhiên lưu loát.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Dung Ý vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng nhìn ăn hàng này sau khi ăn xong cơm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-the-thon-que-cua-nhiep-chinh-vuong/2241306/quyen-1-chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.