Vợ Thôn trưởng vẫn không cam lòng mắng.
"Được rồi, ngươi cũng đừng mắng nữa!" Thấy trong nhà không có người ngoài, thôn trưởng nhắm hai mắt, phiền não xoa bóp đầu.
"Ta có thể không mắng sao, thằng bé nhà chúng ta giống như bảo bối thế mà một tiện nha đầu như nó cũng dám ghét bỏ, còn không nhìn xuống bãi nước tiểu mà soi lại mình đi, không phải bởi vì nàng đến trấn trên hợp tác với Tào chưởng quỹ, nên chúng ta mới coi trọng nàng hả? Không cảm tạ đại ơn đại đức còn chưa tính, còn dám chọn ba lấy bốn! Đúng là đồ cha mẹ chết sớm, không ai dạy bảo!"
"Câm miệng!" Thôn trưởng chợt mở mắt ra quát một tiếng.
Vợ Thôn trưởng giật mình, phản ứng kịp thì lửa giận lại càng thêm tán loạn: "Tốt nhỉ, người ta mắng con trai của ngươi, ngươi không nói giúp nhi tử hả giận, ngươi còn nói giúp cho con tiểu tiện nhân kia, nói, có phải ngươi cũng bị con tiểu tiện nhân đó dụ dỗ rồi hay không?"
"Nói hưu nói vượn cái gì vậy hả!!!" Thôn trưởng trợn mắt, "Ta cho ngươi biết, hai ngọn núi kia chính là do Mạc Hàn Hàn tự mình mua, một vạn lượng bạc cũng là của nàng, cái gì mà Tào chưởng quỹ căn bản chỉ là ngụy trang! Chúng ta cũng bị nàng lừa!"
"Ngươi nói gì!" Vợ Thôn trưởng cả kinh, không thể nào tin, "Nàng chỉ là một tiểu nha đầu, ở đâu ra nhiều tiền như vậy?"
"Đương nhiên là chính nàng kiếm." Thôn trưởng thở dài, "Chúng ta đã coi thường nàng rồi!"
Nhớ tới lần trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-the-thon-que-cua-nhiep-chinh-vuong/2241293/quyen-1-chuong-66-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.