"Rầm rầm rầm. . . . ;" Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ dồn dập.
Hàn Hàn bịt lỗ tai lật người, ầm ĩ muốn chết..., ngủ một giấc cũng không yên ổn!
"Cô nương, Vương Gia phải vào triều sớm, đang chờ ngươi qua thay quần áo đấy." Bích Tiêu nói qua cánh cửa.
"Biết rồi." Hàn Hàn lật người ngồi dậy, vò vò đầu, "Ta đến đây." Nói xong, há mồm ngáp một cái, xoa xoa mắt, màn màu xanh lá trên cửa sổ che khuất ánh sáng, nhìn đồng hồ cát trên bàn, giờ dần khắc bảy, còn chưa tới năm giờ.
Tuy nói "Một ngày tính theo buổi sáng", nhưng sớm như vậy đã phải vào triều, không khỏi quá biến thái chứ? Chẳng lẽ các đại các hoàng đế cổ đại đều không ngủ nướng sao?
Hàn Hàn đưa tay vỗ vỗ mặt, cố gắng để cho mình tỉnh táo chút, cam chịu đứng dậy cầm y phục trên thành giường mặc vào.
Vừa mặc, vừa không nhịn được bóp lỗ mũi.
Trừ ngày thứ nhất mình tới vương phủ được ngủ yên ổn, ba ngày nay buổi tối ngày nào cũng bị lệnh cưỡng chế tắm ngâm dược nửa canh giờ mới được ngủ.
Không biết bên trong là cái gì, một mùi tanh nông nặc xông lên khiến cơm đêm qua nàng ăn thiếu chút nữa phun ra. Cũng đã ngâm xong dược tắm rồi, nhưng mùi tanh vẫn còn, làm cho nàng bây giờ chỉ ngửi thấy mùi này.
Nhưng không ngờ, nàng lại ăn cực kì tốt.
Mặc quần áo tử tế ra cửa, tỷ muội Tình Không đã cầm đồ rửa mặt chờ ở bên ngoài đã lâu.
Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-the-thon-que-cua-nhiep-chinh-vuong/2241261/quyen-2-chuong-7-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.