Lúc này tiểu hồ ly đã chậm lại, thấy mọi người đều nhìn nó, đầu hồ ly co lại, "Chi chi" kêu hai tiếng, ta cũng không phải cố ý, làm gì mà nhìn ta.
Nhìn nét mặt tiểu hồ ly, Hàn Hàn cũng biết Tình Không trúng độc tám phần không thoát được quan hệ với tiểu hồ ly, tức giận điểm một cái lên mũi tiểu hồ ly: "Dù ngươi vì giúp ta, cũng không thể tùy tiện làm tổn thương Tình Không chứ, thiệt thòi nàng vẫn ôm ngươi! Ngươi có thể giải độc không?"
Tiểu hồ ly do dự nhìn Hàn Hàn một cái, thấy bộ mặt nghiêm túc của Hàn Hàn, rúc hồ ly đầu gật đầu một cái.
Thật sự có thể hiểu? Trong mắt Hàn Hàn xẹt qua tia ngạc nhiên mừng rỡ, vội ôm tiểu hồ ly đi tới bên cạnh Tình Không: "Nhanh giải độc!"
Tiểu hồ ly do dự nhìn chung quanh một chút, Hàn Hàn im lặng: "Các ngươi có thể quay đầu đi hay không?" May nhờ ngây ngô với vật nhỏ này mấy ngày, có thể hiểu ý tứ của tiểu hồ ly này, nếu không ai sẽ nghĩ tới một con hồ ly còn có nhiều tâm kế như vậy, giải độc cũng đề phòng không để người ta thấy.
Bích Tiêu Ám Nhất nghe vậy vội vàng xoay đầu đi.
Tiểu hồ ly lại giương mắt nhìn Mộ Dung Ý một chút.
Hàn Hàn vừa muốn nói chuyện, ánh mắt lãnh mị của Mộ Dung Ý xẹt qua tiểu hồ ly: "Giải độc!" Giọng nói trầm thấp không có nửa câu nói nhảm, đầu tiểu hồ ly lại co rụt lại, ngoan ngoãn vươn đầu lưỡi liếm vết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-the-thon-que-cua-nhiep-chinh-vuong/2241255/quyen-2-chuong-9-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.