Phùng Trinh tự mình cởi bỏ khăn trùm đầu, tìm một ít nước trong phòng để uống, cuối cùng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Lại bắt đầu đánh giá phòng ở của Tiêu gia.
Nàng vừa mới vào cửa, đã cảm thấy sân còn rộng hơn nhà mình, sau khi đi qua phòng chính, phía sau còn có thể nhìn thấy chiếc giếng, lúc nàng mới vào phòng, có thể thấy được phòng ở của Tiêu gia còn lớn hơn nhà nàng một chút. Nghĩ Tiêu gia nhiều người, thật cũng là chuyện bình thường.
Nhưng nhìn lại căn phòng hiện tại, nàng biết Tiêu gia vẫn còn chút của cải.
Căn phòng thoạt nhìn vừa mới xây không được bao lâu, phỏng chừng là mới được mấy năm, trong phòng gia cụ tuy không nhiều lắm, nhưng cũng không có đồ đạc hư hại, ngay cả giường cũng to rộng hơn.
Nhìn thấy Tiêu gia như vậy, trong lòng Phùng Trinh cuối cùng cũng cảm thấy có chút may mắn.
Ít nhất Tiêu gia không đến mức bần cùng, dù sao nàng đến đây cũng sẽ không khổ sở nhiều, có thể ăn no thì đã không thành vấn đề.
Hơn nữa, Tiêu Sơn vẫn là một ngũ trưởng, lương bổng của hắn cũng nhiều hơn binh lính bình thường, nuôi nàng hẳn là không phải vấn đề. Nàng lại nghĩ đến chuyện buôn bán nhỏ để cuộc sống này cũng sẽ không thiếu ăn thiếu mặc. Về sau khi Tiêu Sơn có tiền đồ, nàng tự nhiên cũng sẽ thuận nước lên thuyền.
Tiêu gia bên này phải ồn áo đến tận chiều mới kết thúc. Trong khoảng thời gian này, không có ai tiến vào để xem Phùng Trinh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-the-nha-quan-ho/2839878/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.