Từ xưa đến nay quả thật có rất nhiều tướng lĩnh xuất thân từ nhà nghèo, nhưng nếu thật sự muốn tìm một vị tướng quân mà không biết chữ nào, nhất định sẽ không tìm được. Cẩn thận nghĩ lại, một vị tướng quân không đọc được đại tự* thì sao có thể chữ xem binh thư, xem trận đồ hành quân như thế nào, sao có thể tuyên bố mệnh lệnh? Hay mật thư của người khác gửi đến mà xem không hiểu thì làm sao có thể làm tướng quân?
*đại tự: chữ viết cao từ một tấc trở lên gọi là “đại tự”, phiếm chỉ tiếng phổ thông
Cho nên tướng quân võ tướng là người thô kệch không sai, học vấn không tốt cũng là thật, nhưng tuyệt đối không phải là người thất học không biết được một đại tự nào cả.
Tiêu Sơn có thể đấu tranh anh dũng sống sót trong Hãm trận doanh mấy năm này, bản lĩnh tuyệt đối không có vấn đề gì. Nhưng hắn chỉ có thể làm chỉ huy cấp thấp nhất.
Bởi vì càng lên cao, yêu cầu về khả năng đọc viết cũng càng cao. Cho nên Tiêu Sơn đã ở mấy năm chỉ có thể làm tới ngũ trưởng.
Rốt cuộc Phùng Trinh đã tìm ra được ngọn nguồn của vấn đề, trong lòng không khỏi cảm thấy tiếc nuối thay cho Tiêu Sơn. Bằng không, dựa vào quân công và lý lịch của hắn, mấy năm nay tốt xấu gì cũng có thể tìm được chức bách phu trưởng gì đó.
Nàng híp mắt nhìn Tiêu Sơn đang tràn đầy khẩn trương, trong lòng thầm nghĩ, xem ra con đường giúp chồng dạy con này, gánh thì nặng mà đường thì vẫn xa.
Bước đầu tiên của nàng, đó là phải dạy Tiêu Sơn biết chữ.
Để dạy cho một đại đầu binh học biết chữ, Phùng Trinh đột nhiên cảm thấy hơi đau đầu. Mặc dù trước đó nàng muốn hỗ trợ Tiêu Sơn theo đuổi một tiền đồ rộng lớn, chính là trong tiềm thức nàng đã cảm thấy Tiêu Sơn biết chữ, dù sao thì trong xã hội mà nàng từng sống, thật sự rất khó tìm được người mù chữ. Làm sao nàng có thể bỏ qua đặc điểm khó đọc sách của thời đại này chứ.
Ai, thật là nhất thất túc thành thiên cổ hận*.
*nhất thất túc thành thiên cổ hận: một bước sa chân hận muôn thuở
Bất quá tựa hồ nàng không có hối hận. Cho dù ngay từ đầu nàng biết Tiêu Sơn không thể đọc sách, cũng chỉ sẽ khiến trong lòng nàng không thoải mái mà thôi, chuyện thành thân này cũng là ván đã đóng thuyền.
Huống chi hiện tại nàng đã là thê tử của Tiêu Sơn, có nghĩ nhiều cũng không thay đổi được gì.
Thấy nàng nheo mắt lại, sắc mặt biến hóa mấy lần, Tiêu Sơn càng thêm lo lắng. Trước giờ nắn chưa bao giờ cảm thấy mình kém ở chỗ nào, trong Hãm trận doanh, mọi người đều gọi nhau là huynh đệ, cùng ăn cùng ở, đều cùng một dáng vẻ cho nên căn bản không có chút nào gọi là tự ti, nhưng không biết vì sao, khi hắn ở cùng thê tử, liền cảm thấy lo lắng thê tử sẽ chướng mắt mình.
Cũng đúng, thê tử đẹp như vậy, nếu như muốn gả cho giáo úy, cũng là việc có thể.
Nghĩ đến đây, Tiêu Sơn càng thêm phiền muộn, sắc mặt cũng càng tối đi.
"Nhìn sắc mặt của chàng đen như vậy, chính là trong lòng chàng có bất mãn với ta sao?" Phùng Trinh vốn đang cẩn thật suy nghĩ phát hiện sắc mặt của Tiêu Sơn không tốt lắm, lập tức nhìn ra tâm tư của hắn, tức khắc muốn làm khó dễ.
Nghe vậy, sắc mặt của Tiêu Sơn biến đổi, hắn có chút bối rối, xua tay nói: "Không có, làm sao ta có thể bất mãn với nàng, nhưng thật ra ta. . . Bộ dáng này của ta, xác thật có chút không xứng với nàng."
Ngữ khí của Phùng Trinh dịu đi: “Chàng đang nói những lời ngớ ngẩn gì vậy, hiện tại chúng ta là phu thê, về sau phải đồng cam cộng khổ, sống chung cả đời. Không có gì là xứng hay không xứng cả." Vừa nói vẻ mặt thâm tình nắm tay Tiêu Sơn.
Cả người Tiêu Sơn chấn động, không thể tin nhìn nàng: "Nàng, nàng nói thật sao?"
Nhìn thấy vẻ mặt của Phùng Trinh, trái tim hắn càng run hơn, một cảm xúc không thể giải thích được đột nhiên tràn ngập lồng ngực hắn. Ngay cả tay hắn cũng có chút run rẩy.
Phùng Trinh nắm lấy tay hắn, hờn dỗi nói: “Đương nhiên là sự thật." Nàng lại bĩu môi bất mãn: “Nhìn chàng đi, chúng ta đang nói chuyện vui vẻ, chàng đột nhiên nói này nọ, thật là phá hủy niềm vui mà."
Tiêu Sơn vội vàng xua tay: “Không phải, ta tưởng..." Ta còn tưởng nàng coi thường ta. Lời này cho dù thế nào hắn cũng không nói ra được.
Phùng Trinh dù sao cũng là một người lăn lộn trong xã hội nhiều năm, tính tình đơn giản như Tiêu Sơn, không có tâm tư nào thoát khỏi được pháp nhãn của nàng, tự nhiên nàng có thể dễ dàng đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, vì vậy nàng mỉm cười: “Được rồi, chuyện không vui chúng ta không nói nữa. Hai ngày nữa chàng phải trở về quân doanh bên kia, tuy rằng cũng không tính là xa, nhưng quy củ ở quân doanh nghiêm ngặt, chàng cũng không thể thường xuyên về nhà, thừa dịp bây giờ chúng ta cùng nói chuyện thật tốt đi."
Tiêu Sơn đương nhiên gật đầu lia lịa. Hắn cũng rất luyến tiếc khi chia tay với thê tử. Trước đây mỗi lần về nhà, hắn đều không thể ở lại mấy ngày, hắn chỉ nghĩ đến huynh đệ trong quân doanh, hắn đều luôn trở về đó trước vài ngày. Nhưng lần này, dù thế nào hắn cũng không muốn rời đi.
Phùng Trinh vuốt ve bàn tay to rộng của Tiêu Sơn, chạm vào vết chai trên lòng bàn tay hắn: “Về sau chàng cũng đừng quá nhớ thương ở nhà, khi ta rảnh sẽ gửi đồ đến cho chàng."
Tiêu Sơn nghe được như thế, trái tim trở nên nóng bỏng. Trước kia khi ở trong quân doanh, không ai nhớ thương đến hắn. Các huynh đệ tốt xấu cũng có thê nhi nhớ thương, thỉnh thoảng còn nhận được hai phong thư nhà. Hắn ngây ngốc cười cười: “Nàng có thể viết thư nhà cho ta, Trương giáo úy của chúng ta có thể giúp chúng ta đọc thư nhà."
Phùng Trinh cười: “Ta viết thư nhà cho chàng, nhưng thật ra còn phải đưa cho người khác đọc trước sao." Nói xong, nàng bĩu môi: “Vạn nhất ta viết cho chàng một số lời riêng tư, chàng đưa cho người khác đọc thì làm sao bây giờ?"
Tiêu Sơn nghe vậy cũng cảm thấy lo lắng, gãi đầu một cái: "Nhưng ta, ta không biết chữ."
"Không biết chữ thì liền đi học, cũng không khó. Đánh giặc chàng còn không sợ, lại còn sợ học mấy chữ này a. Nếu như chàng không học, về sau ta sẽ không viết thư nhà cho chàng." Phùng Trinh cố ý phồng mặt lên, giả vờ tức giận.
Tiêu Sơn liền trở nên lo lắng, nếu không học chữ thì không thể nhận được thư nhà?
Hắn xoa xoa tay: “Kia, vậy thì ta học, về sau ta liền tìm người để học.” Tuy rằng nghĩ đến việc đọc sách khiến cho da đầu tê dại, nhưng so với thư nhà của thê tử, thì có vẻ chẳng là gì. Sau này hắn cũng khiến cho các huynh đệ nhìn thấy, hắn cũng có người nhớ thương.
Phùng Trinh nghe vậy cười nói: "Cũng không cần sau này, ngày mai trở về hồi môn, ta sẽ ở nhà mẹ đẻ lấy cho chàng hai quyển sách vỡ lòng, khi trở về sẽ dạy cho chàng."
"Nàng còn biết chữ sao?"
“Ừm.” Phùng Trinh mỉm cười gật đầu: “Phụ thân của ta là tú tài, ta và đệ đệ được ngài ấy dạy dỗ từ nhỏ.”
Trong lòng Tiêu Sơn càng thêm kích động. Dù trước đó biết nhạc phụ mình là tú tài, nhưng hắn thật không ngờ được thê tử của mình vậy mà còn biết chữ. Trong lúc nhất thời càng thêm coi trong nàng, trong lòng cũng bốc lên hừng hực khí thế chiến đấu. Ngay cả thê tử còn biết chữ, bản thân hắn là một nam nhân trong nhà lại không biết chữ vậy thì mất mặt quá.
Sau khi hai người nói xong chuyện này, Phùng Trinh nhớ lại những điều nàng đã nghĩ trước đây.
Nàng cười nói: "Chuyện học chữ ngày mai trở về nhà mẹ đẻ lại nói. Ta có một chuyện muốn thương lượng với chàng."
Trong lòng Tiêu Sơn ấm áp, tự nhiên Phùng Trinh nói cái gì chính là cái đấy: “Nàng nói đi, ta nghe."
Phùng Trinh mỉm cười: “Mới vừa rồi ta nhìn thấy Diệu Diệu cũng ra ngoài hái thảo dược kiếm bạc, ta cũng muốn đi tìm chút việc làm để kiếm chút tiền trợ cấp cho trong nhà." Nói xong, nàng áy náy cúi đầu: “Chàng cũng biết, phụ thân của ta bị bệnh, lần này trong nhà cũng không có của hồi môn, ta muốn tự mình tìm chút công việc để làm."
“Ta lại không thiếu bạc, nàng ra ngoài kiếm việc để làm gì?” Tiêu Sơn vừa nghe lời này lập tức không vui: “Mỗi tháng ta có thể có chừng một lượng bạc tiền lương, nếu như gặp phải man di, còn có thể được ban thưởng, trong nhà không thiếu bạc."
Khi Tiêu Sơn nghĩ đến thê tử nhỏ nhắn nũng nịu của mình ra ngoài làm việc mệt mỏi, trong lòng liền cảm thấy khó chịu. Một mình đại nam nhân như hắn ở bên ngoài vất vả là được, để cho nữ nhân ra ngoài làm việc thì tính như thế nào.
Phùng Trinh vừa nghe thì đầu càng cúi thấp hơn: “Nhưng thường ngày ta cũng phải tiêu xài, khi về nhà mẹ đẻ cũng không thể trở về tay không. Lần này chúng ta thành thân, bà bà bên nhà này cũng đưa bạc ra, về sau ta cũng không muốn chìa tay ra lấy bạc của ngài ấy."
“Không muốn lấy của mẫu thân, thì cứ tìm ta lấy là được.” Khi Tiêu Sơn nghe xong thì tự hào nói. Mặc dù hắn chỉ là một ngũ trưởng nho nhỏ, nhưng nuôi thê tử vẫn có thể nuôi được.
Phùng Trinh tỏ ra không tin: “Ta biết, tiền lương mỗi tháng của chàng đều giao cho nương, chàng làm gì còn có bạc?"
Nghe những gì Phùng Trinh nói, Tiêu Sơn mới nhớ tới bản thân hắn dường như thật đúng là không có bạc. Tiền lương lúc trước hắn không giữ lại một văn, đều là trực tiếp đưa người mang về cho lão mẫu. Dù sao hắn ở trong quân doanh có ăn có uống, cũng không cần tiêu bạc, giữ lại cũng không tiện. Nhưng bây giờ nghe Phùng Trinh nói về vấn đề này, hắn cảm thấy hơi xấu hổ. Bạc đều đưa hết cho lão mẫu, thê tử không có bạc thì phải làm sao đây? Cũng không thể để thê tử mỗi lần muốn tiêu bạc đều phải đi tìm lão mẫu.
Tiêu Sơn mặc dù trông thô lỗ, nhưng tâm tư của hắn thật sự cũng không phải không hiểu biết. Nếu sau này thê tử muốn dùng bạc đều duỗi tay tìm lão mẫu, vậy thì cuộc sống trong nhà khẳng định sẽ không quá dễ dàng. Hơn nữa hắn cũng không muốn thê tử của mình chịu sự ủy khuất này.
Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Tiêu Sơn, Phùng Trinh biết hắn đang cân nhắc về vấn đề này, vì vậy trong lòng nàng cảm thấy hơi sốt ruột. Vừa rồi nàng cố tình đưa ra chủ đề này nói tới, cũng là có ý muốn Tiêu Sơn đưa tiền lương cho nàng. Nàng không phản đối việc nuôi dưỡng lão nhân, nhưng hôm nay nàng và Tiêu Sơn đã có gia đình riêng, sau này nàng và Tiêu Sơn còn phải nuôi con, cho nên không thể trên người không có bạc được. Vả lại, dù sao lão nhân gia đã lớn tuổi, sau này nếu là trăm năm sau, tài sản nhà này lại phải chia thế nào đây? Nàng không tin Tiêu Ngô thị sẽ để lại bất cứ thứ gì cho Tiêu Sơn. Cứ nghĩ đến tình huống xấu nhất, nếu Tiêu Sơn xảy ra chuyện gì, trên người nàng không có bạc để tiêu xài, nàng sẽ thật sự kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Vì vậy, tiền lương này nhất định phải cầm được!
Thấy Tiêu Sơn khó xử nửa ngày không nói chuyện, Phùng Trinh nói: "Quên đi, ta sẽ tìm một công việc để làm. Trước kia khi ở nhà ta cũng đã học qua một ít tay nghề thêu thùa, nếu thật sự không được, ta có thể đi giặt y phục cho nhà người khác cũng được."
Tiêu Sơn nghe thế thì nóng nảy, nắm lấy tay Phùng Trinh: “Không được, làm sao có thể để nàng ra ngoài giặt y phục cho người ta. Cũng không phải ta không kiếm được bạc. Nàng yên tâm, sau đó ta sẽ nói với mẫu thân, về sau tiền lương của ta chia làm hai, một nửa đưa cho mẫu thân, một nửa đưa cho nàng.”
"Như thế có được không, có khi nào nương có ý kiến gì khác không?"
“Sẽ không đâu, số bạc này là tiền lương của ta, hơn nữa ngày thường mẫu thân cũng không thiếu bạc.” Nói xong lời này, Tiêu Sơn lại nghĩ tới một chuyện, cười nói: “Mùa đông sắp đến, đến lúc đó man di sẽ muốn tới đánh cây kê, lúc đo ta giết thêm mấy tên man di, tướng quân sẽ ban thưởng cho chúng ta, chờ khi cầm được phần thưởng, ta sẽ nhờ người đưa về cho nàng."
Nghe Tiêu Sơn chủ động nói được như vậy, Phùng Trinh thầm cảm thấy sảng khoái. Có vẻ như Tiêu Sơn cũng không phải khúc gỗ, càng không phải là người ngu hiếu. Như vậy xem ra, gỗ mục này nhưng có thể khắc a.
Trong lòng nàng âm thầm hài lòng, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào: "Vậy, liền đa tạ tướng công."
Tiêu Sơn được Phùng Trinh nhẹ nhàng gọi như vậy, tức khắc cả người cảm thấy thoải mái, nói thêm một câu: "Về sau tiền lương ta sẽ trực tiếp đưa cho nàng, đến khi đó nàng đưa lại cho mẫu thân." Đỡ cho về sau để thê tử mình phải duỗi tay đi tìm mẫu thân, lại sẽ chịu ủy khuất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]