Phùng Trinh vẫn luôn không xen vào, chỉ yên lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người, nghe đến đó, nàng nhịn không được mà hỏi: "Có phải năm nay dân chúng thiếu lương thực không?" Nàng biết, ở thời đại này, lương thực chính là mạng sống căn bản, chính nàng đang ở trong thôn của Tiêu gia, cũng không cảm thấy người trong thôn thiếu lương thực, cho nên rất tò mò với việc mua lương thực ở xung quanh mà Tiêu Lâm nói.
Mặc dù Tiêu Lâm không để ý lắm về người đại tẩu này, bất quá đối với lời nói của Từ Hồng Ngọc, hắn ta vẫn nghe vào được vài phần, lúc này cũng kiên nhẫn giải thích nói: “Bây giờ đã bắt đầu mùa đông, cũng là thời điểm mấy tửu phường muốn mua thêm lương thực để ủ rượu, khi trời giá rét có thể sẽ bán được giá tốt. Đặc biệt là những người Hồ đó, nếu như không có rượu của chúng ta, kia thật đúng gian nan."
Nghe được về chuyện ủ rượu, Phùng Trinh cũng giật mình.
Kiếp trước, Phùng Trinh chính là lớn lên ở một thị trấn nhỏ có nghề thủ công truyền thống là ủ rượu, ở đó có rất nhiều xưởng rượu lớn lớn nhỏ nhỏ, rất nhiều xưởng rượu đều là do gia đình sản xuất. Nhưng là bởi vì là nghề thủ công truyền thống, hơn nữa sau khi không ngừng cải tiến, cho nên chất lượng rượu trên thực tế còn muốn tốt hơn mấy phần so với một số nhãn hiệu lớn, thậm chí nhiều nhà máy rượu có thương hiệu lớn đều treo nhãn hiệu của bọn họ để sản xuất.
Sau khi trưởng thành Phùng Trinh cũng công tác tại công ty, rất quen thuộc với công việc có tính chất treo biển hành nghề này. Cho nên kiếp trước kiếp này, khi nói đến thứ mà Phùng Trinh quen thuộc nhất, đó chính là rượu.
Lúc trước Phùng Trinh cũng đã nếm thử rượu ở đây, là rượu uống giao bôi vào đêm động phòng hoa chúc ngày đó, hương vị rượu kia, nhạt hơn so với hương vị rượu gạo, hơn nữa màu sắc có hơi vẩn đục, một chút hương rượu đều không có. Trong lòng nàng còn nghĩ là do Tiêu gia nhà nghèo, cho nên mua loại kém phẩm chất để ứng phó mà thôi. Bây giờ nàng nghe được phía Tiêu Lâm nói về việc nấu rượu, trong lòng tự nhiên có chút ý tưởng.
Chỉ là ý tưởng này vẫn chưa được chín muồi cho lắm, vì thế cũng không nói gì thêm nữa.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Tiêu Lâm an bài cho Phùng Trinh và Tiêu Diệu Diệu vào trong một phòng, chính mình thì mang theo Từ Hồng Ngọc đến nhà nhạc phụ để tá túc qua đêm, thuận tiện để cho Từ Hồng Ngọc gặp mặt với người trong nhà.
Buổi tối, Tiêu Diệu Diệu và Phùng Trinh ngủ chung một giường, bởi vì đổi chỗ ngủ mới, cả hai đều trằn trọc không ngủ được.
“Tẩu tử, tính tình tam ca lúc nào cũng như vậy, thái độ của huynh ấy đối đãi với người nhà đều thế cả, cho nên tẩu cũng đừng cảm thấy huynh ấy không tốt.” Trong bóng đêm, Tiêu Diệu Diệu giúp nói lời tốt cho tam ca nhà mình.
Hôm nay nàng ta cũng cảm thấy tam ca đối xử lạnh lùng với đại tẩu, lúc trước ngoại trừ gọi một tiếng đại tẩu, sau đó vẫn coi như là đại tẩu không tồn tại. Lạnh nhạt giống như người xa lạ. Tiêu Diệu Diệu lo lắng Phùng Trinh cảm thấy không thoải mái, cho nên có được cơ hội cũng giải thích một phen.
Trong lòng Phùng Trinh thật sự có một số suy nghĩ, nhưng không phải vì nàng cảm thấy vì mình mà ủy khuất, mà là ủy khuất vì Tiêu Sơn. Người xưa đều coi trưởng tẩu như mẫu thân, đệ đệ muội muội cũng phải rất kính trọng trưởng tẩu, nàng cũng không bảo Tiêu Lâm phải cung cung kính kính với đại tẩu là nàng, nhưng nàng không nhìn thấy được chút tôn trọng nào trong mắt Tiêu Lâm, hắn ta hoàn toàn không để ý tới, từ điểm này có thể thấy Tiêu Lâm thật sự coi thường vị đại ca là Tiêu Sơn. Vì thế mà nàng cảm thấy ủy khuất cho Tiêu Sơn. Vì người trong nhà, hắn phải sớm đi tòng quân, gánh vác trách nhiệm với hai huynh đệ, nhưng lại bị người trong nhà đối xử lạnh nhạt như thế.
"Diệu Diệu, muội cũng không cần giải thích, thật ra ta đã sớm biết, người trong nhà thật sự chưa từng coi đại ca của muội là người một nhà. Phụ mẫu như thế, một nhà lão nhị cũng như thế, hiện giờ xem một nhà lão tam, kỳ thật cũng là như thế."
“Tẩu tử, tẩu đừng nghĩ như vậy.” Âm thanh của Tiêu Diệu Diệu mang theo vài phần nghẹn ngào. "Thật ra, thật ra cũng không đơn giản chỉ có đại ca, mà cả nhà thật ra cũng đều như vậy."
Tiêu Diệu Diệu nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng nói ra suy nghĩ của mình. "Kỳ thật, quan hệ giữa nhị ca cùng tam ca không được tốt lắm, quan hệ của tam ca cùng với phụ mẫu cũng không tốt. Muội, muội ở trong mắt bọn họ, cũng không tính là gần gũi."
“Khi phụ thân còn trẻ không có ở nhà, một mình mẫu thân phải chăm sóc nhiều đứa nhỏ như thế, nói là chăm sóc, cũng là mấy huynh trưởng tự mình lăn lộn mà trưởng thành. Sau khi phụ thân trở về, đại ca đã đi rồi. Lúc ấy tam ca cũng còn nhỏ tuổi, đi theo một lão nhân trong thôn học chữ mấy năm, liền bị đưa đến trong thành để học việc. Cũng rất ít khi về nhà, về sau, càng thêm xa cách với người trong nhà."
Những chuyện này, Tiêu Diệu Diệu thật không nghĩ phải nói ra, nàng ta vẫn luôn chôn chặt trong lòng, tự nhủ gia đình vẫn là gia đình, là người thân thiết nhất. Vì vậy, mặc dù phụ mẫu luôn sai sử nàng ta lên núi hái thuốc, đối xử lạnh nhạt với đại ca, nàng ta cũng vẫn tự nói với chính mình, đây chỉ là tạm thời. Nàng ta cũng vẫn luôn nói với Phùng Trinh như thế. Điều cuối cùng nàng ta không muốn chính là gia đình phải tan vỡ.
Nghe những điều này, Phùng Trinh chỉ thở dài, cũng không nói gì nữa.
Tuy rằng biết người Tiêu gia không chỉ đối xử khắc nghiệt với một mình Tiêu Sơn, nhưng trong lòng nàng vẫn không cảm thấy người Tiêu gia là người thân của mình. Người trong một nhà lại có tình thân lãnh bạc như vậy, sao có thể đối đãi như là người thân.
Một đêm trôi qua, sáng hôm sau khi thức dậy, hai mắt của Tiêu Diệu Diệu vẫn còn hơi sưng. Phùng Trinh đã dùng khăn ấm chườm lên cho nàng ta, mới dần dần tốt lên. Bởi vì hôm qua đã được dặn dò, cho nên hai người đã khóa cửa lại, trực tiếp đi lên phố.
Ngày hôm qua sau khi nghe những gì Tiêu Lâm nói, trong đầu nàng đã có một chút ý định. Hôm nay được dịp đi xem giá của thị trường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]