Lúc này Phùng tú tài cũng từ trong phòng đi ra. Hiện tại ông đã có thể ra khỏi giường, phải chống nạng, nhưng thật ra đi lại cũng rất ổn. Sau khi nhìn thấy Phùng Trinh, trên mặt ông lộ ra nụ cười thư thái: “Con đừng quá lo lắng cho chúng ta, bộ xương già này của chúng ta còn sợ cái gì nữa. Về phần Thụy nhi, thằng bé còn nhỏ, cũng dễ tìm chỗ giấu đi, không thể tìm thấy được.”
"Mặc kệ là gì, nhưng con không muốn cho mọi người phải chịu đựng việc này lần nữa." Phùng Trinh nghĩ về lời hứa trước đây của Trương phu nhân, chuyện kinh doanh này cũng có thể mau chóng thực hiện, chờ kiếm được lời, liền đưa người Phùng gi đến Túc Châu, hoặc là sắp xếp đến một chỗ xa hơn, dù sao cũng không để bọn họ ở lại đây chịu khổ sở.
Cuối cùng, Phùng Lý thị cũng giết con gà mái kia. Để đùi gà cho Tiêu Sơn và Phùng Trinh ăn. Tiêu Sơn nhanh chóng đưa đùi gà cho cậu thê đệ cầm lấy mà gặp.
Cậu thê đệ Phùng Thụy ăn một miệng nhỏ đầy dầu mở, vui vẻ goi vài tiếng tỷ phu.
Phùng Trinh cũng mỉm cười đưa đùi gà cho nhóc: “Ăn từ từ, coi chừng nghẹn."
Phùng Lý thị thấy vậy, rất tức giận: “Hai người các con nha, cứ chiều thằng bé. Ta là thấy Tiêu Sơn vất vả, muốn bồi bổ cho hắn, nhưng thật ra lại là chỗ tốt cho đứa nhỏ này."
Trong lòng Tiêu Sơn ấm áp dễ chịu: “Nương, thân thể con rất khỏe."
“Đúng vậy, thân thể chàng ấy khỏe lắm.” Phùng Trinh cười như không cười nhìn hắn một cái, lỗ tai của Tiêu Sơn lập tức đỏ lên. Hắn biết, thê tử của mình là nhớ tới chuyện trước đó hắn ngất xỉu.
Hắn vội vàng chuyển đề tài: "Phụ mẫu, con đã được thăng chức, hiện tại đã là Bách phu trưởng."
Đề tài này ngay lập tức che đậy những chủ đề trước đó, cả Phùng Lý thị và Phùng tú tài đều vui mừng khôn xiết. Phùng Lý thị kinh hỉ nói: "Thật sao, hiện tại đã được thăng chức lên Bách phu trưởng?"
Khi gả khuê nữ qua đó, nghe nói mới chỉ là Ngũ trưởng. Đây cũng thăng chức quá nhanh.
Phùng Lý thị rất vui mừng, trước đây người ta nói khuê nữ nhà bà gả đi không tốt, hiện tại nhìn xem, tế tử nhà mình đã là Bách phu trưởng, đã quản đến cả trăm người.
Phùng tú tài nhưng thật ra mau trấn định lại, bảo Phùng Thụy lấy nửa bình rượu được giấu trong phòng của mình ra: “Hôm nay nhạc phụ và tế tử hai chúng ta cùng uống một chén đi."
Sức khỏe của Phùng tú tài không tốt, rất ít uống rượu, rượu này không biết đã giấu bao lâu, hiện tại lại lấy ra uống, đủ thấy được trong lòng ông vui vẻ cỡ nào.
Tiêu Sơn rất cảm động trước biểu hiện này của người Phùng gia, trong lòng thập phần rung động. Khi hắn ở nhà, sau khi phụ mẫu nhị đệ bọn họ biết hắn được thăng chức, liền hỏi được thưởng bạc nhiều hay ít, hỏi sau này tiền lương được bao nhiêu. Lại không một người nào nói lời chúc mừng với hắn.
"Ai ui, đây chính là rượu ngon a, lúc trước cũng là do ta giúp đỡ nhà người ta chép một quyển sách, người kia mới mời ta uống rượu, đưa phần dư này cho ta mang về." Phùng tú tài một bên nhấp rượu trong chén, một bên cảm khái nói.
Phùng Trinh ngửi cái chén của Tiêu Sơn, cười nói: "Sau này con sẽ cho mọi người uống được rượu ngon hơn."
Phùng Lý thị nghe thấy vậy, vội vàng nói: "Cái gì uống rượu hay không uống rượu, Tiêu Sơn kiếm bạc không dễ dàng, con đừng tiêu xài hoang phí." Bà lo lắng Tiêu Sơn nghĩ khuê nữ nhà mình mua rượu cho trong nhà. Cũng không thể để cho tế tử hiểu lầm.
Phùng Trinh cong môi, nhưng không nói gì thêm. Dù sao, chuyện này phải mau thực hiện.
Tửu lượng của Phùng tú tài không tốt, sau khi bình rượu thấy đáy, Tiêu Sơn còn không đủ nhét kẽ răng, Phùng tú tài đã bị choáng váng vào trong phòng nghỉ tạm. Phùng Trinh nhét bạc vào tay Phùng Lý thị: “Mẫu thân, mua cho phụ thân một số dược liệu để cho phụ thân bồi bổ cơ thể. Còn có Thụy nhi, mỗi ngày cho thằng bé ăn một qủa trứng gà, hiện tại đúng là thời điểm cơ thể thằng bé đang phát triển."
Phùng Lý thị nhìn ra bên ngoài, lo lắng Tiêu Sơn sẽ nhìn thấy, vội va lên: "Con đang làm gì vậy, để cho Tiêu Sơn biết con đang trợ cấp cho nhà mẹ để thì làm sao?"
"Mẫu thân yên tâm, sau này con sẽ trợ cấp cho nhà bọn họ còn nhiều hơn. Hiện tại trong nhà đang thiếu bạc, ngài cũng đừng khách khí với con. Ngài phải tin tưởng khuê nữ của ngài, về sau con cũng có thể kiếm được bạc."
“Con a” Phùng Lý thị cũng không lôi kéo tiếp, hiện tại trong nhà không có thu nhập, xác thật đã chạm đáy. Bà thở dài nói: "Đợi khi phụ thân của con khỏe lại, về sau nhận thêm vài học trò thì tốt rồi. Trong thôn này, cũng không có người nguyện ý đọc sách."
Phùng Trinh mỉm cười: “Sẽ khá hơn." Chờ khi đưa người Phùng gia đến thành Túc Châu, đến lúc đó không phải có học trò rồi hay sao?
Nữ tử xuất giá không tiện ở trong nhà lâu, đến khi sắc trời đã tối, lúc này Phùng Trinh và Tiêu Sơn mới ngồi xe ngựa về nhà.
Lần này đến Phùng gia một chuyến, tâm tình đều rất không tồi.
Vừa đến cửa thôn, Tiêu Xuân Sinh đã chờ ở cửa thôn, nhìn thấy hai người Tiêu Sơn trở về, vội vàng nói: "Đại ca, các người đã trở lại, mau trở về đi."
Bởi vì chuyện lần trước, trong lòng Tiêu Sơn vẫn còn rất không vui, trầm mặt hỏi: “Có chuyện gì?”
Tiêu Xuân Sinh không quan tâm đến sắc mặt đại ca nhà mình, mặt đầy kích ộng nói: "Có người từ phủ tướng quân đến, nói là tặng đồ cho đại tẩu, người ta đã đợi cả buổi, chỉ chờ đợi đại tẩu trở về đấy."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]