Sau khi rơi xuống nước, ta bị bệnh nặng, sốt cao liên tục mấy ngày.
Trưởng bối Thẩm gia đổ hết lỗi lên đầu Thẩm Dật, ban ngày thì đuổi chàng ra sân tập luyện binh mã, ban đêm cũng cấm chàng vào tẩm phòng, tùy tiện sắp xếp cho chàng một gian phòng khác.
Ta nằm liệt giường mấy ngày, ngày nào cũng uống thuốc, uống nước. Mỗi lần phu nhân đến thăm ta, người luôn đỏ hoe mắt: "Tên nhóc ranh mãnh đó cả ngày chỉ biết múa đao múa thương, ngay cả thê tử mình cũng không trông nom được... Nếu Dương Như có mệnh hệ gì, ta biết ăn nói thế nào với phụ mẫu con đây..."
Ta nắm tay bà an ủi, ngẩng đầu lên thì thấy một bóng người vừa lướt qua ngoài cửa sổ.
Ban đêm, Thẩm Dật đến.
Động tác chàng leo cửa sổ rất nhanh nhẹn, nhưng chàng không ngờ rằng giờ này ta lại đang thức.
Hai người nhìn nhau một lúc.
Ta chống tay ngồi dậy, tựa vào đầu giường, chớp mắt hỏi chàng: "Mỗi đêm chàng đều vào bằng cách này sao?"
Chàng có vẻ hơi lúng túng, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, bước đến ngồi xuống mép giường, đưa tay sờ trán ta: "Đỡ hơn chưa? Muộn thế này rồi sao còn chưa ngủ?"
"Chàng vẫn chưa trả lời ta mà."
"Ừ." Chàng đáp, rồi lại hỏi ta: "Mỗi lần ta đến đều đánh thức nàng sao?"
Ta lắc đầu, tay bị chàng nhẹ nhàng nắm lấy.
Mấy đêm ta sốt mê man, gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-the-cua-phuc-hac-tuong-quan/3746246/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.