Sau khi rơi xuống nước, ta bị bệnh nặng, sốt cao liên tục mấy ngày.
Trưởng bối Thẩm gia đổ hết lỗi lên đầu Thẩm Dật, ban ngày thì đuổi chàng ra sân tập luyện binh mã, ban đêm cũng cấm chàng vào tẩm phòng, tùy tiện sắp xếp cho chàng một gian phòng khác.
Ta nằm liệt giường mấy ngày, ngày nào cũng uống thuốc, uống nước. Mỗi lần phu nhân đến thăm ta, người luôn đỏ hoe mắt: "Tên nhóc ranh mãnh đó cả ngày chỉ biết múa đao múa thương, ngay cả thê tử mình cũng không trông nom được... Nếu Dương Như có mệnh hệ gì, ta biết ăn nói thế nào với phụ mẫu con đây..."
Ta nắm tay bà an ủi, ngẩng đầu lên thì thấy một bóng người vừa lướt qua ngoài cửa sổ.
Ban đêm, Thẩm Dật đến.
Động tác chàng leo cửa sổ rất nhanh nhẹn, nhưng chàng không ngờ rằng giờ này ta lại đang thức.
Hai người nhìn nhau một lúc.
Ta chống tay ngồi dậy, tựa vào đầu giường, chớp mắt hỏi chàng: "Mỗi đêm chàng đều vào bằng cách này sao?"
Chàng có vẻ hơi lúng túng, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, bước đến ngồi xuống mép giường, đưa tay sờ trán ta: "Đỡ hơn chưa? Muộn thế này rồi sao còn chưa ngủ?"
"Chàng vẫn chưa trả lời ta mà."
"Ừ." Chàng đáp, rồi lại hỏi ta: "Mỗi lần ta đến đều đánh thức nàng sao?"
Ta lắc đầu, tay bị chàng nhẹ nhàng nắm lấy.
Mấy đêm ta sốt mê man, gặp ác mộng, luôn có một bàn tay to lớn như lúc này nắm lấy tay ta, có người bên tai nhẹ nhàng dỗ dành: "Dương Như, đừng sợ, ta ở đây."
Đôi bàn tay rộng lớn ấm áp đó, sao ta lại không biết là chàng chứ.
Nghĩ đến đây, ta bỗng đỏ hoe mắt.
Thẩm Dật giật mình: "Sao vậy? Lại khó chịu à?"
Ta vùi đầu vào lòng chàng, hai tay ôm lấy cổ chàng, khẽ nói: "Như vậy chàng sẽ làm hư ta mất."
Đây là lần đầu tiên ta chủ động như vậy, chàng sững người một lúc, rồi vuốt ve lưng ta, như đang dỗ dành trẻ con: "Làm hư cũng tốt, để nàng chỉ có thể dựa vào ta, không đi đâu được nữa."
Sến súa.
Ta nắm tay đ.ấ.m vào cánh tay chàng, ngược lại bị chàng ôm chặt hơn.
Chàng đặt ta nằm xuống, kéo chăn đắp kín cho ta, rồi đứng dậy. Lúc chàng đứng dậy, ta nắm lấy tay chàng, nũng nịu nói: "Ta không ngủ được."
Ta đã quen có chàng bên cạnh, cảm giác ấm áp bình yên đó, là điều ta chưa từng có.
Thẩm Dật đáp một tiếng, cũng nằm xuống.
Ta nghiêng người, nép vào lòng chàng, nghe thấy tiếng thở dài trên đỉnh đầu: "Cả đời ta đã xông pha trận mạc vô số lần, người đời đều khen ta chiến công hiển hách, nhưng cuối cùng, ngay cả thê tử mình cũng không bảo vệ được, nàng có trách ta không?"
Lần đầu tiên ta nghe thấy giọng nói của chàng buồn bã như vậy, liền lắc đầu: "Không, ta đều biết, chàng đối xử tốt với ta, yêu thương che chở ta, coi ta như báu vật, trong lòng ta đã sớm..."
Ta ngừng lại, nhưng Thẩm Dật lại không cam lòng hỏi: "Đã sớm cái gì?"
"Đã sớm nhận định chàng là phu quân của ta." Ta đỏ mặt ngẩng đầu nhìn chàng, thấy chàng ngẩn người ra, ta lại không biết lấy đâu dũng khí, hơi ngẩng đầu, hôn lên yết hầu đang nhô ra của chàng.
Thẩm Dật nín thở, giọng nói khàn đặc: "Học ở đâu ra những trò này vậy?"
Ta xấu hổ vùi mặt vào lòng chàng, bị chàng nắm cằm nâng mặt lên, bất đắc dĩ phải trả lời: "Trước khi xuất giá, nhũ mẫu dạy..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]