Thân thể Thẩm Dật ngày một hồi phục, nhưng số lần gọi ta đến phòng chàng đọc sách lại càng ngày càng nhiều.
"Thiếu phu nhân, tướng quân sai nô tỳ đến mời người qua ạ." Nha hoàn đứng ở cửa nói.
Tay ta cầm kim khâu bị trượt, mũi kim đ.â.m vào kẽ móng tay, giọt /m_á.u/ đỏ tươi lập tức trào ra.
Nha hoàn thấy vậy, vội vàng chạy đến giúp ta xử lý vết thương.
"Không sao, băng bó lại là được." Trong lòng ta bực bội, Thẩm Dật này, rõ ràng đã có thể xuống giường đi lại được rồi, còn cố ý gọi ta đến đọc sách, chắc là thấy ta nhàn rỗi quá đây mà.
Vì trong lòng có chút giận dỗi, nên khi đọc sách ta liên tục mắc lỗi.
Đọc xong một chương, Thẩm Dật cuối cùng cũng không nhịn được nữa: "Hôm nay ai chọc giận nàng vậy?"
"Không có."
"Vậy sao miệng lại chu ra tận trời thế kia?"
"Không có gì." Ta thuận tay lật sang trang khác, vừa đúng lúc bị chàng nhìn thấy ngón tay đang băng bó.
"Tay làm sao vậy?"
"Bị kim đâm."
"Sao lại cầm kim?"
"Thêu hà bao."
Thẩm Dật nhìn ta, hồi lâu không nói gì.
"Họ đều nói, làm thê tử thì nên thêu hà bao cho phu quân, ta vốn đã không giỏi thêu thùa, chàng còn luôn gọi ta đến đọc sách, ta chẳng có thời gian thêu nữa..."
Chàng nhướng mày: "Vậy nên hôm nay nàng giận dỗi, là trách ta sao?"
Chứ còn gì nữa?
"Lại đây, đưa tay cho ta xem." Chàng nghiêng người nằm trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-the-cua-phuc-hac-tuong-quan/3746239/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.