Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35
Chương sau
Ôn Nhiên ngước mắt nhìn lướt qua đại sảnh, hơi nhíu mày: “Ở đây ồn ào quá, không bằng ra hoa viên, chờ anh ấy tới thì cậu gọi tôi”. Thanh âm mềm mại kết hợp với gương mặt đáng yêu, vì vậy mà Tâm Di không thể từ chối “ừ” Ban ngày, Ôn Nhiên ở hoa viên phác thảo, lúc trở lạ thư phòng mới phát hiện cây bút chì bị bỏ lại. Bộ dụng cụ đó là mẹ cô gửi tới, hiện tại cô muốn đi tìm. Khu vườn không quá rộng và đầy hoa nhài. Bậc thang đá còn chưa khô hẳn, ánh trăng in lên khiến ta có cảm giác nó rất trơn. Ôn Nhiên vén váy lên, men theo bậc đá uốn lượn từng bước đi tới đình viện. Cô rẽ vào một góc, dừng lại thì thấy một người đang ngồi trong đó. Một người đàn ông ngồi đối diện cô, trên miệng hút một điếu thuốc. Trên tay anh có một đốm lửa nhỏ, người đàn ông giơ tay tới gần tàn thuốc, hơi nghiêng đầu, nhíu mày hít một hơi, điếu thuốc mới được châm. Sau đó anh ta lắc que diêm trong tay, ngọn lửa vụt tắt, chỉ để lại một làn khói trắng chậm rãi tan biến. Diêm, thuốc lá? Ôn Nhiên nghĩ anh ta có thể cần một cái bật lửa, cô tới gần, ánh mắt sáng ngời, không chút che giấu nhìn người đàn ông. Người đàn ông cũng nghe thấy bước chân, ngước mắt lên nhìn rồi thản nhiên thở ra một làn khói. Ôn Nhiên đi đến trước đình, ngửi thấy mùi tuyết tùng tương đối nồng. Cô cảm thấy mình đã bước vào một khu rừng yên tĩnh và lạnh lẽo, phía trước là cánh cửa gỗ, phía sau là cái lò sưởi của nhà kính. Nhưng khi cô đụng phải tầm mắt của người đàn ông, cô ngay lập tức cảm giác lò sưởi trong nhà kính không còn hoạt động. Anh ta trông rất kiêu ngạo và lạnh lùng. Ôn Nhiên thu hồi tầm mắt, đi vào trong đình, lễ phép mở miệng: “Xin chào, tôi đến tìm đồ, hy vọng không quấy rầy anh”. Người đàn ông dường như không phải là người gốc Á thuần túy, không biết anh ta có hiểu tiếng Trung hay không. Nhưng Ôn Nhiên cũng không thèm để ý, trực tiếp vén váy ngồi xổm xuống tìm đồ. Nhan Vọng Thư kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, nhẹ nhàng đặt lên bàn, nghiêng người nhìn cô. Cô gái nhỏ mặc váy trắng, mái tóc xõa xuống hai bên vai lộ ra làn da trắng ở sau gáy. Đường cong sau gáy lại càng đẹp. Ôn Nhiên ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông từ trên xuống dưới. Cô bị nhìn thẳng như vậy, sửng sốt hai giây mới nói: “Phiền ngài, mời ngài sang kia ngồi, đồ của tôi có thể bị rơi ở đây”. Người đàn ông không thu hồi tầm mắt, cổ tay tựa vào mặt bàn, dùng ngón tay gõ nhẹ vào điếu thuốc, tàn thuốc rơi xuống hộp giấy tinh xảo. Khi anh ta làm động tác này, xương mu bàn tay hơi nhô ra, lại có chút đẹp mắt. Gió thổi nhẹ qua đình, Ôn Nhiên lấy lại tinh thần, khẽ nhếch môi, vừa định dùng tiếng Anh lặp lại lần nữa. Nhưng vào lúc này, anh ta đứng dậy đi sang bên kia ngồi xuống, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, thản nhiên làm động tác “xin mời”. Ôn Nhiên nói: “Cảm ơn” và nhìn xung quanh một lần nữa nhưng vẫn không tìm thấy. Cô thấy vọng ngẩng đầu lên, đối diện với lồng ngực của người đàn ông, nơi có có cài áo bằng kim cương đen. Cô dời tầm mắt, chậm rãi đứng lên ngồi xuống cạnh anh ta. Trên người của anh ta có một chút hương tuyết tùng pha lẫn một chút mùi thuốc lá. Cũng không khó chịu. Ôn Nhiên: “Anh có cần bật lửa không?” Người đàn ông thu hồi tầm mắt, khuôn mặt lạnh lùng, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt “Không cần” “Hay là anh cần một vài thứ khác sao? Tôi có thể giúp anh” Nhan Vọng Thư híp mắt lại, khóe miệng mở rộng ý cười, lại có vẻ lãnh đạm hơn vửa rồi: “Không cần”. Ôn Nhiên: “Anh là khách tối nay?” Nhan Vọng Thư nhìn cô gái đến gần này, khẽ nhíu mày, rít một hơi điếu thuốc, vòng khói còn chưa tiêu tan, điếu thuốc trên tay sớm bị dập tắt. Ôn Nhiên thấy anh ta nhìn mình mà không nói lời nào, lại hỏi: “Sao anh lại tới đây?” Nhan Vọng Thư tùy ý kiếm cớ, quay đầu nhìn ra ngoài: “Nghe nói Bạch tiên sinh trồng một vườn hoa nhài nên tới đây xem thử” Ôn Nhiên quay đầu nhìn về phía hoa nhài. Thích hoa nhài? Cái này thì dễ làm rồi. Ôn Nhiên ra khỏi đình, giày cao gót giẫm vào bùn đất trong vườn hoa. Dưới màn đêm, bồn hoa một màu đen kịt, cô đứng bên cạnh chiếc từng lát đá, chiếc váy trắng bị ánh sáng khúc xạ nhuộm thành màu xanh. Cô cúi xuống nhặt hai cây hoa nhài rồi quay sang nhìn anh với nụ cười xinh xắn trên gương mặt nhỏ nhắn không son phấn. Trong đầu Nhan Vọng Thư hiện lên một câu thơ: “Hoàn bội Thanh Y, doanh doanh tố má đầy lúm đồng tiền, lâm thanh vô hạn thanh u. Dấu hiệu xuất trần, Hòa Nguyệt dịu dàng nhất”. Anh giật giật khóe miệng, đưa mắt nhìn vầng trăng sáng phía xa. Ôn Nhiên đi đến ngồi xuống cạnh người đàn ông, đặt hoa trước mặt anh. Hai gốc hoa nhài còn mang theo vài giọt nước. Nhan Vọng Thư nhướng mày, nhắc nhở cô sẽ gặp rắc rối: “ Cô không biết Bạch tiên sinh thích nhất loài hoa này sao?”
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35
Chương sau