Anh ta chỉ vào chiếc nhẫn “Nhưng chiếc nhẫn lại chưa có mặt sáng, cần được mài cắt kĩ càng”. Ôn Nhiên gật đầu “Được, quyết định vậy đi.”
-Ừm, cảm ơn vì món quà mà em đã tặng cho anh.
-Anh thích là được rồi.
Ôn Nhiên cầm lấy dụng cụ đo nhẫn:
-Anh, em giúp anh đo kích thước ngón tay đeo nhẫn.
Trong khi Ôn Nhiên đo kích thước cho Trạch Thành Kính thì khách dưới lầu đã về hơn một nửa. Cô đi ra khỏi phòng và xuống lầu. Một chiếc ô dựa vào thành tường, nước mưa từ đầu ô chảy xuống. Mưa to hơn trước, những bông hoa nhài nhỏ trong vườn sớm đã nghiêng ngả. Người đàn ông đó đã rời đi. Ôn Nhiên trở lại phòng khách, trên mặt hiện lên sự thất vọng. Sau khi kết thúc buổi tiệc, Tâm Di đến phòng làm việc tìm Ôn Nhiên. Cô kéo ghế ngồi xuống, nhìn thấy Ôn Nhiên ngẩn người, hỏi:
-Sao vậy? Lại hỏng à?
Ôn Nhiên lắc đầu. Tâm Di:
-Cậu làm sao vậy?
-Hôm nay tôi thấy một vị khách, đeo một chiếc trâm kim cương màu đen, rất đặc biệt và đẹp. Đáng tiếc tôi còn chưa nhìn rõ mặt của anh ta.
Tâm Di chợt nhớ ra điều gì đó:
-Có phải có một con chim nhỏ không? Vừa rồi khi đến phòng làm việc của ông Bạch, thấy trong tay anh tôi cầm chiếc trâm đó, sau đó ông Bạch có dặn dò là phải trả lại người ta.
Ôn Nhiên sửng sốt hai giây, đứng dậy:
-Tớ đi tìm anh Thành Kính.
Ôn Nhiên chạy đến phòng làm việc của Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-sung-cua-nhan-tien-sinh/2838298/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.