Văn phòng làm việc được trang trí theo một phong cách vừa trang nhã vừa hiện đại, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng giầy cao gót bên ngoài, còn nghe thấy một số âm thanh bên ngoài.
Ôn Nhiên ngẩn người, anh mắt của cô dừng lại ở giữa không trung.
Lông mi của cô cong cong nhưng có thể nhìn rõ từng cái chân mi một, không cần di chuyển mà cũng có thể thấy rõ được hàng mi cong cong của cô.
Không biết qua bao lâu, cô cảm giác có người chạm vào cánh tay mình.
Ôn nhiên quay đầu, thì thấy Nhật Vy từ quầy đặc biệt trở về.
Nhật Vy vừa bỏ túi xách, vừa trêu ghẹo cô: "Sờ một cái thôi mà cậu đã ngây người như vậy rồi? ”
Ôn nhiên phục hồi tinh thần, đôi mắt chớp chớp, bộ dạng lúc này của cô làm cho người bên cạnh cảm thấy cô rất đáng yêu.
Cô không nói gì, nhìn thời gian đã hơn bốn giờ chiều.
Nhật Vy ngồi xuống, "Sao hôm nay cậu không vẽ bản thảo? ”
Dù sao mỗi lần cô trở về, đều nhìn thấy Ôn Nhiên vẽ bản thảo, bộ dáng nghiêm túc giống như học sinh ba tốt ở trường.
Ôn nhiên lắc đầu.
Còn vẽ gì nữa?
Không có ý nghĩa gì cả.
Nhật Vy còn muốn hỏi cái gì đó, đột nhiên một trận tiếng giày cao gót dồn dập đến gần.
Nhật Vi và Ôn Nhiên nghiêng đầu nhìn qua, là Hướng Tiêu Nguyệt.
Ánh mắt cô rõ ràng, tầm mắt hung hăng nhìn chằm chằm Ôn Nhiên.
Ôn nhiên còn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-sung-cua-nhan-tien-sinh/2838136/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.