Chương trước
Chương sau
Văn phòng làm việc được trang trí theo một phong cách vừa trang nhã vừa hiện đại, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng giầy cao gót bên ngoài, còn nghe thấy một số âm thanh bên ngoài.

Ôn Nhiên ngẩn người, anh mắt của cô dừng lại ở giữa không trung.

Lông mi của cô cong cong nhưng có thể nhìn rõ từng cái chân mi một, không cần di chuyển mà cũng có thể thấy rõ được hàng mi cong cong của cô.

Không biết qua bao lâu, cô cảm giác có người chạm vào cánh tay mình.

Ôn nhiên quay đầu, thì thấy Nhật Vy từ quầy đặc biệt trở về.

Nhật Vy vừa bỏ túi xách, vừa trêu ghẹo cô: "Sờ một cái thôi mà cậu đã ngây người như vậy rồi? ”

Ôn nhiên phục hồi tinh thần, đôi mắt chớp chớp, bộ dạng lúc này của cô làm cho người bên cạnh cảm thấy cô rất đáng yêu.

Cô không nói gì, nhìn thời gian đã hơn bốn giờ chiều.

Nhật Vy ngồi xuống, "Sao hôm nay cậu không vẽ bản thảo? ”

Dù sao mỗi lần cô trở về, đều nhìn thấy Ôn Nhiên vẽ bản thảo, bộ dáng nghiêm túc giống như học sinh ba tốt ở trường.

Ôn nhiên lắc đầu.

Còn vẽ gì nữa?



Không có ý nghĩa gì cả.

Nhật Vy còn muốn hỏi cái gì đó, đột nhiên một trận tiếng giày cao gót dồn dập đến gần.

Nhật Vi và Ôn Nhiên nghiêng đầu nhìn qua, là Hướng Tiêu Nguyệt.

Ánh mắt cô rõ ràng, tầm mắt hung hăng nhìn chằm chằm Ôn Nhiên.

Ôn nhiên còn chưa kịp phản ứng, Hướng Tiêu Nguyệt đã đến gần, mắng Ôn nhiên một trận, "Thực tập sinh kiểu gì vậy?Gửi đồ đi, một chuyện đơn giản như vậy mà cô còn làm không song? Cô có biết sai lầm trong công việc của cô có thể gây ra bao nhiêu rắc rối cho các đồng nghiệp khác không? Một người trưởng thành hai mươi mấy tuổi, chẳng lẽ không hiểu đạo lý cơ bản làm người? Không gây rắc rối cho người khác là một điều cơ bản sao? Nếu cô không thể làm công việc này, hãy ngoan ngoãn về nhà, đừng để người khác phải gặp rắc rối mỗi ngày vì sự thiếu trách nhiệm của cô! ”

Âm thanh của cô ta rất lớn, một chút cũng không kiêng nể, giống như muốn cho toàn bộ bộ phận nghe thấy.

Toàn bộ người trong văn phòng đều hướng ánh mắt về Hướng Tiêu Nguyệt và Ôn Nhiên, dừng lại việc đang làm, quay ra để hóng chuyện.

Ôn nhiên để ý tới lời nói của Tiêu Nguyệt, đứng lên nhìn cô, âm lượng lớn hơn bình thường, hỏi ngược lại"Xin hỏi tôi làm sao lại gây phiền phức cho đồng nghiệp? ”

Hướng Tiêu Nguyệt không nghĩ tới Ôn nhiên lại dám hỏi lại mình, cắn răng, chất vấn, "Tôi hỏi cô, tuần trước, có phải đưa một túi giấy tờ đi biệt thự Phù Sơn hay không. ”

"Vâng."

"Hừ, hiện tại, khuôn làm nhẫn bên trong đã bị mất."

Ôn nhiên khẽ nhíu mày, lập tức lên tiếng "Cô quan tâm đến điều gì? Khuôn làm nhẫn đó tôi không có làm mất”

"Không phải cô thì là ai?" Hướng Tiêu Nguyệt hai tay ôm lấy trước ngực, "Cậu có biết khuôn làm nhẫn kia quan trọng như thế nào không, để cô đưa qua, vốn là vì giảm bớt thời gian làm việc, hiện tại đồng nghiệp trong tổ điêu khắc nhẫn bởi vì sai lầm của cô phải chế tác lại, thời gian của giám đốc đều bị cô lãng phí hết đấy. ”

Cái gì gọi là bị cô lãng phí?

Cô ấy đã làm gì?

Ôn nhiên cảm thấy trong lòng nghẹn đến hoảng hốt, nhưng cũng chỉ là ở trong lòng, cười khẽ một tiếng, sau đó từng câu từng chữ buông ra, "Cái túi tài liệu kia tôi giao cho người đối diện, niêm phong vẫn còn nguyên vẹn không tổn hao gì, cho nên đồ đạc không phải là tôi làm mất. ”

"Cô trốn tránh trách nhiệm?"

Ôn nhiên hỏi ngược lại, "Cô đang tìm người gánh tội à? ”



Lời này vừa dứt, văn phòng yên tĩnh sợ là kim rơi cũng có thể nghe thấy thanh âm.

Hướng Tiêu Nguyệt bị đoán trúng tâm tư, tức giận đến đỏ mặt, ngón trỏ chỉ vào Ôn nhiên, "Tôi không ngờ cô lại là một cô gái xinh xắn, trắng trẻo lại làm việc bẩn thỉu như vậy! ”

Ôn Nhiên không vì thái độ của cô mà lùi bước một chút nào, cũng không vì lời công kích cá nhân của cô ta mà bị dắt đi, mà là bắt được vấn đề căn bản nhất, "Cho nên cô đây là mặc kệ là không có chứng cứ, đã hạ quyết tâm đem trách nhiệm đổ lên người tôi, đúng không? ”

Hướng Tiêu Nguyệt cắn răng, giận dữ gầm lên, "Sao cô lại không biết xấu hổ như vậy? ”

Rốt cuộc là ai không biết xấu hổ?

Ôn Nhiên tức giận đến đỏ mặt, hôm nay cô phải nói rõ ràng điều này.

Môi cô khẽ mở, một bụng còn chưa nói, đã thấy Trần Tinh tới.

Trần Tinh nhàn nhạt nhìn thoáng qua Hướng Tiêu Nguyệt, lại nhìn về phía Ôn nhiên, "Ôn Nhiên, chuyện gì xảy ra vậy? ”

Ôn Nhiên nói rõ mọi chuyện, "Tuần trước, Hướng Tiêu Nguyệt bảo tôi giúp cô ấy đưa một túi giấy đi biệt thự Phù Sơn, lúc tôi đưa tới, xác nhận niêm phong túi giấy còn nguyên vẹn, không có bất kỳ lỗ hổng hư hỏng nào, hiện tại Hướng Tiêu Nguyệt lại nói bên trong thiếu một cái khuôn làm nhẫn. ”

Cô ấy không sử dụng kính ngôn, cô ấy không muốn tôn trọng người mà không biết tôn trọng cô ấy.

Trần Tinh nghe xong, nhìn Hướng Tiêu Nguyệt, "Vì sao cô lại nói là do Ôn nhiên đánh mất? ”

"Lúc tôi cho cô kiểm tra, đồ đạc đều ở đây." Hướng Tiêu Nguyệt chỉ vào Ôn nhiên, "Nhất định là cô ta làm mất! ”

Ôn nhiên đi về phía trước một bước, nghi ngờ" Trước đó cô xác định cho tôi kiểm tra đồ đạc ở đây? ”

Trong chớp mắt Hướng Tiêu Nguyệt run rẩy, lập tức lớn tiếng chất vấn "Cô có ý gì? ”

Tuy rằng vẻ mặt cô che giấu rất nhanh, nhưng Ôn nhiên vẫn nhìn thấy trong mắt cô ta có chút hoảng hốt.

Còn có âm lượng đột nhiên tăng lên của cô ta, đều thể hiện sự chột dạ.

Ôn nhiên cảm thấy suy đoán của mình đúng đến tám chín phần mười.

Khó trách cô ta căn bản không muốn điều tra rõ rốt cuộc là bộ phận nào xảy ra vấn đề, trực tiếp đổ hết mọi tội lỗi lên người cô, bởi vì sự tình căn bản là Ôn Nhiên là người mới dễ bắt nạt.



Cô ta chẳng qua cho là Ôn Nhiên mới vào làm việc, dễ nói chuyện, cho rằng hù dọa một chút nghiêm trọng, đem sự tình che dấu qua đi, chỉ là không nghĩ tới Ôn nhiên cư nhiên lại dám đứng lên phản biện lại.

Ôn nhiên nhìn về phía Trần Tinh, "Anh Trần, túi giấy cô ấy đưa cho tôi rất mỏng chỉ có một lớp, chỉ có độ dày của mấy tờ giấy, khuôn làm nhẫn hẳn là căn bản không ở bên trong, hơn nữa!"

- Cô nói bậy! Hướng Tiêu Nguyệt chặn họng Ôn nhiên, hung hăng thở hổn hển vài hơi, sau đó tiến một bước về phía trước, "Cô đây là muốn đem trách nhiệm đổ lên người tôi sao? ”

Toàn bộ người trong văn phòng không lên tiếng nhưng có một nhân viên cũ của tổ hai mở miệng, "Tiêu Nguyệt ở công ty nhiều năm như vậy, hẳn là sẽ không phạm phải sai lầm này. ”

Vô lý!

Ôn nhiên cảm thấy lý do này vô lý đến cực điểm.

Có thể là Ôn nhiên tự biết ở lại 'Carly' cũng không cách nào lấy được hộp hoa, cũng có thể là Ôn nhiên bị oan uổng cùng đối đãi không công bằng này làm tắc nghẽn lòng, cảm thấy rất khó chịu.

Cô quên mất lời dạy của thầy, gặp phải sự cố phải bình tĩnh, suy nghĩ trước và sau đó.

Cô trực tiếp quát lại “ Cho nên tiền bối như cô, hẳn là đã không xuất hiện bất kỳ một sai lầm gì, đúng không? ”

"Cô.." Đồng nghiệp kia bị nghẹn, lời nói vừa chuyển, "Bộ dáng kiên cường này diễn cho ai xem? ”

Nhật Vy nghe không nổi nữa, "Tiền bối, sao anh lại nói chuyện được? Ôn nhiên C, mới giúp tiền bối Tiêu Nguyệt đi chuyển đồ? Cô ấy đang chơi trò gì vậy? ”

"Thiện lương?" Hướng Tiêu Nguyệt trợn tròn mắt, "Tâm địa của cô ta giống như Bạch Liên Hoa vậy. ”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.