Lục Vân Khai cúi đầu nhìn y phục mỏng manh đang mặc trên người, lúc này mới thấy lạnh thấu xương, loạng choạng quay về phòng khoác thêm áo dày, rồi lại chạy đến đứng ngoài phòng sinh của Tống Tân Đồng, không ngừng ngó nghiêng vào trong.
Giữa chừng thấy từng chậu nước m.á.u được đem ra ngoài, lòng Lục Vân Khai thắt lại dữ dội, cảm giác như sắp nghẹt thở, nghe tiếng Tống Tân Đồng kêu đau t.h.ả.m thiết, chàng mềm cả chân muốn bước vào phòng, vừa đến cửa liền bị Vương thị chặn lại, "Cô gia, trong phòng nhiều huyết khí, người chớ vào."
Lục Vân Khai vừa nói vừa định xông vào, "Không được, ta phải gặp nàng, ta ở đây, nàng sẽ bớt đau hơn."
Vương thị: Cô gia coi mình là t.h.u.ố.c tê à? Tống Tân Đồng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, giọng khàn khàn nói: "Bảo chàng đừng vào... Thiếp lúc này xấu xí quá..."
Nàng lúc này mồ hôi nhễ nhại, tóc tai rối bù, miệng há to kêu la, hai chân cũng banh rộng, tư thế thật khó coi...
Nàng không muốn Lục Vân Khai nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của mình, đợi nàng sinh xong, rửa mặt sạch sẽ, xinh đẹp nằm trên giường rồi, chàng hãy vào.
"Cô gia, người nghe thấy chưa." Vương thị định đóng cửa lại, Lục Vân Khai giọng run rẩy nói: "Ta không chê nàng, ta vào..."
"Không cho phép vào, nếu không thiếp không sinh nữa..." Tống Tân Đồng lớn tiếng gào lên.
Tạ thẩm "ối" một tiếng, "Tân Đồng, cô giữ chút sức lực, mau gắng sức lên..."
Thu bà bà quát Lục Vân Khai: "Ngươi mau ra ngoài, đừng làm loạn tâm thần của Tân Đồng..."
Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-nuong-cua-nha-tu-tai/4890005/chuong-455.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.