“Hả?” Tống Tân Đồng vừa nghĩ đến thứ đó đã thấy kinh tởm, sao còn cho trẻ con ăn chứ? Lỡ bị bệnh thì sao? Thu bà bà thấy nàng nghi ngờ, giải thích: “Phải là phân gà trống lớn mới được, con nít mới sinh bôi một chút sau này mới không bị hư lợi.”
À? Còn có cách nói này sao? Tống Tân Đồng nhíu mày: “Thật sự có tác dụng?”
“Dù sao thì từ đời trước truyền lại cứ như vậy, con cháu nhà chúng ta đều chưa từng bị hư lợi.” Thu bà bà nói: “Trước đây con nít nhà họ Lưu không bôi, liền bị hư.”
“...” Xin lỗi nàng không thể đồng tình, đợi đến khi nàng sinh con, nhất định phải nói rõ với Lục Vân Khai, không được cho con sờ thứ dơ bẩn đó, quá ghê tởm!
Mấy người đang nói chuyện, đứa bé đặt trên giường liền khóc lớn, oa oa oa khóc không ngừng, giọng vang dội, nghe là biết một cậu bé khỏe mạnh.
“Ôi chao, sao lại khóc nữa rồi.” Tạ thẩm bế đứa bé lên, nhẹ nhàng đung đưa: “Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, bà nội ôm đây.”
Thu bà bà hỏi: “Có phải đói rồi không?”
Tạ thẩm nói: “Vừa mới b.ú sữa xong.”
Tạ Nghĩa vội hỏi: “Tiểu tiện rồi? Đại tiện rồi?”
Tạ thẩm sờ sờ: “Không có tiểu tiện.”
Tạ Đại Ngưu: “Vậy là sao?”
“Không lẽ bị chúng ta làm cho sợ hãi rồi.” Tống Tân Đồng nhìn cục nhỏ được bọc lại, không nhịn được nói: “Thẩm đừng lắc lư mãi, cẩn thận làm nó choáng váng.”
Cũng không biết nàng nhìn thấy ở đâu, bế đứa bé lắc lư thì nó sẽ không khóc nữa, thực ra không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-nuong-cua-nha-tu-tai/4889997/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.