“Đại nhân, nếu người thích, cứ thường xuyên đến chơi là được.” Giang Minh Chiêu cười hì hì nói: “Lần này thời gian không nhiều, nếu có thời gian dài hơn, có lẽ còn săn được hươu hay là hổ trắng.”
Tri phủ đại nhân cười ha hả nói: “Sau này nếu có cơ hội sẽ lại đến!” Nói đoạn lại nhìn về phía Lục Vân Khai mà ông rất thưởng thức: “Hôm nay thời gian không còn sớm nữa, chúng ta xin cáo từ trước.”
“Học trò xin tiễn Đại nhân.” Lục Vân Khai giơ tay chỉ ra bên ngoài, làm tư thế mời.
Tống Tân Đồng từ tiểu sảnh bên cạnh bước ra, cũng đi theo tiễn khách.
“Hôm nay đa tạ Lục phu nhân thịnh tình khoản đãi.” Mưu sĩ bên cạnh Tri phủ đại nhân chắp tay nói: “Món ăn rất ngon.”
“Chỉ là món ăn gia đình, không đáng để tiên sinh ngài khen ngợi như vậy.” Tống Tân Đồng cười đáp lễ, rồi nói thêm vài lời khách sáo rồi không đi ra ngoài nữa.
Dân phong Đại Chu tuy cởi mở, nhưng tuyệt đối không có chuyện phụ nữ đi tiễn khách ra tận xa.
Tống Tân Đồng dặn dò Lục Vân Khai đôi câu, nói đồ vật đều đã được đưa đến bến đò rồi, bảo chàng nhớ nhắc nhở một tiếng.
Lục Vân Khai biết tâm ý của thê tử, liền không nói nhiều, theo xe ngựa của Tri phủ đại nhân tiễn họ ra khỏi thôn, vừa đi đến đầu thôn, liền gặp các thôn dân trong thôn, mỗi người đều xách trứng gà, nấm cùng các loại rau khô như rau dương xỉ hái từ mùa xuân đến để tiễn đưa.
“Đại nhân người hãy nhận lấy.”
“Đại nhân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-nuong-cua-nha-tu-tai/4889983/chuong-433.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.