Đang suy nghĩ, bên ngoài liền truyền đến tiếng của nha dịch họ Mã: “Đại ca, sao giờ ngài mới tới?”
“Đại nhân muốn thăng đường xét xử, lệnh ta tới dẫn hai nữ phạm kia đi.” Nha dịch vừa nói vừa bước vào trong: “Thả họ ra.”
Nha dịch họ Mã tháo chùm chìa khóa ở thắt lưng, mở khóa sắt: “Đại ca, có cần dùng dây xích khóa chân họ lại không?”
“Đại nhân dặn không được hà khắc với phụ nữ có thai.” Nha dịch nhìn hai người: “Mau ra ngoài, còn muốn ta vào mời ngươi à? Còn muốn ta khiêng kiệu tới cho ngươi sao?”
“Nếu có thì cũng được thôi.” Tống Tân Đồng được Đại Nha đỡ đứng dậy, phủi sạch rơm rạ trên váy: “Nếu Đại nhân muốn thăng đường xét xử, vậy chúng ta mau chóng đi thôi, kẻo bị người ta vu oan mà không có cách nào biện bạch.”
Nha dịch hừ một tiếng: “Dẫn đi.”
Từ phòng giam đi ra, phải mất nửa khắc mới tới được công đường, giữa đại đường bày một thi thể, bên cạnh còn quỳ không ít nam nữ, mặc áo tang, người phụ nữ lớn tuổi đứng đầu khóc lóc hướng về phía Trần Huyện Lệnh đang ngồi phía trên: “Đại nhân, lão gia nhà dân phụ c.h.ế.t oan quá, xin Đại nhân làm chủ cho dân phụ.”
Trần Huyện Lệnh béo tốt, mặt mũi gian xảo, gõ thước lệnh một cái: “Ngươi nói rõ ràng, rốt cuộc là chuyện gì, nếu là sự thật, bản quan tự khắc làm chủ cho ngươi.”
Người phụ nữ tóc hoa râm khóc nghẹn ngào: “Đại nhân, lão gia hôm nay giữa trưa đưa mấy đứa con trai tới tửu lâu ở bến đò dùng bữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-nuong-cua-nha-tu-tai/4889964/chuong-414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.