“Nương thật là biết nhiều.” Tống Tân Đồng chưa từng ăn đậu đũa khô.
Lục mẫu cười, khoa tay nói: “Ta cũng học từ người trong thôn. Đông nhật không có rau thì ăn đậu đũa khô, măng khô, lá cải thảo khô...”
“Thì ra là học từ người trong thôn.” Tống Tân Đồng thấy rất bất ngờ: “Con cứ nghĩ nương không ra thôn.”
“Khi ta và A đía của Vân Khai mới dọn đến đây chẳng biết gì cả, ta đành phải học từ các lão nhân trong thôn. Sau này học được rồi thì không còn thường xuyên ra thôn nữa.” Lục mẫu khoa tay nói: “A đía của Vân Khai rất thích ăn canh xương hầm đậu đũa khô, củ cải phơi khô cũng thích, nhưng lại không thích củ cải tươi.”
Tống Tân Đồng nhìn thấy ánh mắt Lục mẫu vô cùng dịu dàng khi nhắc đến Lục phụ mà nàng chưa từng gặp mặt, có thể thấy tình cảm của họ rất tốt. Chỉ tiếc Lục phụ mới hơn bốn mươi tuổi đã sớm qua đời vì bệnh.
Mấy năm nay chắc nương rất đau lòng.
Tống Tân Đồng không biết nên nói gì, vả lại cũng không đến lượt nàng, một người con dâu, để nói.
Lục mẫu cười, sao lại nhắc đến những chuyện này rồi.
Lục mẫu nhìn Tống Tân Đồng, khoa tay nói: “Vân Khai cũng giống cha nó, cũng thích ăn những thứ này. Con cũng học một chút, sau này làm cho nó ăn.”
“Vâng.” Tống Tân Đồng chợt thấy hơi áy náy. Nàng cảm thấy mình vẫn chưa đủ hiểu Lục Vân Khai. Nàng chỉ biết chàng không thích ăn hành tỏi, lại không thích ăn cà tím, dưa chuột và cải thảo, nhưng lại không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-nuong-cua-nha-tu-tai/4889960/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.