“Cá này bán thế nào?” Tống Tân Đồng cảm thấy đã lâu không ăn cá rồi. Ở thôn Đào Hoa, cứ vài ngày nàng lại ra hồ nước bắt một con, ăn khá thường xuyên.
Chàng trai bán cá nói: “Phu nhân, cá mười lăm văn một cân.”
Đắt vậy sao? Giá này gần bằng giá thịt mỡ mà họ mua ở huyện Thanh Giang. Cá ở huyện Thanh Giang cao nhất cũng chỉ bán bảy tám văn một cân, ở đây lại tăng gấp đôi.
Chàng trai bán cá thấy Tống Tân Đồng do dự, thò tay vào thùng lớn bắt một con cá, con cá không ngừng vùng vẫy quẫy đuôi, nước trên mình cá b.ắ.n tung tóe lên quần áo Tống Tân Đồng.
Tống Tân Đồng vội vàng lùi lại.
Người bán cá ném con cá trở lại thùng, “Phu nhân xem, cá này đặc biệt tươi, còn sống nhảy tanh tách, mới bắt sáng nay đó.”
“Cá sắp c.h.ế.t ở mấy nhà bên kia còn bán mười văn một cân kìa, mua cá tươi của tôi sẽ lời hơn.”
Tống Tân Đồng quả thực có chút muốn ăn cá. Nàng m.a.n.g t.h.a.i mà không bị nghén gì, ăn uống rất ngon miệng.
Nghĩ đến thịt mà Đại Nha mua trước đây cũng gần hai mươi văn một cân, lại nghĩ đây dù sao cũng là thành Lĩnh Nam, thành phố lớn, vật giá chắc chắn đắt đỏ.
Vì muốn ăn, cứ mua thôi.
Tống Tân Đồng nhìn những con cá trong thùng, đều là cá trắm cỏ, không có cá diếc, cá mè gì cả. Thịt cá trắm cỏ không được mềm mịn bằng, nhưng ai bảo nàng muốn ăn chứ? “Vậy cho ta một con.”
“Được thôi, phu nhân muốn con lớn hay con nhỏ?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-nuong-cua-nha-tu-tai/4889054/chuong-371.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.